sofa trong phòng khách, cau mày quan sát căn phòng nho nhỏ bình thường
giản dị này.
"Cô mang theo đứa nhỏ sống trong căn hộ như thế này?" Giọng nói
của Nam Cung Ngạo trầm thấp như tiếng chuông đồng lạnh lùng vang lên.
Trong lòng Dụ Thiên Tuyết hung hăng nhói đau, ánh mắt trong suốt
cũng quan sát hoàn cảnh sống của mình một chút, trong lòng sinh ra chút
áy náy, vẫn là nhẹ giọng nói: "Dạ"
Đôi mắt già nua mà thâm thúy của Nam Cung Ngạo nhìn cô một cái.
Cái nhìn này khiến Dụ Thiên Tuyết sợ run cả người, quả nhiên là tác
phong cường thế của người đã từng phong vân một cõi trên thương trường,
ý chí của cô dao động chống không lại một cái liếc mắt lạnh lùng mà sâu xa
đầy thâm ý này.
Nhẹ nhàng hít một hơi, Dụ Thiên Tuyết vẫn không muốn cho Tiểu
Ảnh đối diện với chuyện này, nhẹ giọng nói: "Tiểu Ảnh ngoan, mẹ nói một
chút việc cùng với ông, Tiểu Ảnh vào phòng làm bài tập được không?"
Tiểu Ảnh đã sớm làm xong bài tập, chẳng qua là nghe mẹ nói vậy vẫn
nhu thuận gật gật đầu
"Tiểu Ảnh à….." Đột nhiên Nam Cung Ngạo mở miệng, khác xa với
biểu tình thâm trầm khiếp người vừa rồi, nụ cười lộ ra mấy phần từ ái, nói:
"Tới đây để ông nội nhìn một chút."
Tiểu Ảnh không hiểu, cũng không phải rất tình nguyện đi tới trước
mặt ông ta.
"Hình như lại cao thêm một chút hả? Phải hay không?" Nam Cung
Ngạo vuốt ve đầu cậu bé, cười nheo mắt.