Sự dè dặt vô lý trong việc chia xẻ bất cứ chuyện gì này đã được áp dụng
ngay cả vào chiến tranh. Do thực sự không có mục đích của mình, khá
nhiều điều thú vị đã xảy đến với Alex Barr trong thời chiến, và anh hiếm
khi có thể đưa chính mình ra để nói đến chúng. Một lần đã có người hỏi
anh: “Nhưng ông đã làm cái gì trong bốn năm chiến tranh ấy?” Và anh đã
trả lời, không có ý thô lỗ, “Chẳng có gì nhiều.”
“Nhưng ông đã đi những đâu?” Nếu người hỏi tỏ ra dai dẳng. “Ồ, nhiều
nơi,” Alex Barr sẽ nói. “Bắc Đại Tây dương, ĐịaTrung Hải, Nam Thái
Bình Dương. Các đảo Anh, Úc, Hawaii. Khá là bận rộn, đóng ba lô và mở
ba lô. Đôi lúc tỏ ra dí dỏm khi không buồn đến chết. Phần lớn thời gian
không đủ rượu whisky. Nhưng chiến tranh đã cho đôi tay tôi một số việc để
làm”. Và anh lảng tránh câu chuyện bằng tiếng cười cụt ngủn hoàn toàn giả
dối.
Chiến tranh, Alex Barr thường nghĩ khi anh cảm thấy chán nản vì cái
mớ bòng bong của sự thiếu hụt tiền gửi ngân hàng và những rắc rối trong
cốt truyện, là ân huệ lớn nhất của đời nghề nghiệp ngắn ngủi và vô cùng
may mắn.
Chiến tranh, rút cuộc, đã có được Alex Barr bên ngoài gia đình một cách
hoàn toàn, hợp pháp và không thể đảo ngược. Đó là lòng trắc ẩn khiến
người ta không gây ra những cuộc chiến tranh giống như vậy một chút nào
nữa.
Chiến tranh đã biến Alex Barr thành một kẻ tầm thường vinh quang
trong một nỗ lực toàn thể không chia tách được. Chiến tranh không có chỗ
cho một tiểu thuyết gia hay một kịch tác gia. Thậm chí nó cũng không có
chỗ cho một nhân vật. Không ai thèm quan tâm đến một tác phẩm hoặc
người đã viết ra nó. Là thiếu uý Alexander Barr, là đại úy Alexander Barr,
và cuối cùng là đại úy chỉ huy Alexander Barr. Alex đã giữ gìn phong cách
của mình, đi tới những nơi được lệnh, thực hiện đầy đủ các nghĩa vụ, và ký
vào bảng lương như bất kỳ sỹ quan Hải quân nào khác đã được phong đại
uý thay cho thiếu úy.
Alex Barr gia nhập Hải quân, như anh nói, vì xanh lơ là màu anh ưa
thích, và anh cũng chẳng thích thú gì sự thiếu tiện nghi của một lính bộ