báo buồn, nếu anh có thể, về Esau và quyền thừa kế. Anh biết đánh máy
chứ?”
“Không, thưa thầy. Em chưa bao giờ có máy chữ.”
“Tốt hơn là cậu bắt đầu ngay bây giờ. Cậu có thể dùng cái máy trong
văn phòng của tôi. Hãy viết bài đầu tiên bằng chữ thường - lần này tôi sẽ đổ
mồ hôi vì chúng - nhưng hãy đến vào ngày mai và thấy liệu họ có viết tốt
hơn trên máy mặc dù lúc đầu còn chậm. Ta thích bạn của con đấy, Injun ạ,”
ông nói với Fran. “Rất vui là con đã mang cậu ta đến đây.”
Alex Barr nhìn người đàn ông già lôi thôi luộm thuộm, và đột nhiên
rùng mình sởn gai ốc. Anh chợt thấy rõ điều anh sẽ viết về Abraham và
Isaac, về Esau và quyền thừa kế. Anh có thể nhìn thấy nó được dựng lên
như một câu chuyện, một câu chuyện hiện đại, trong những từ ngữ lâm ly
thống thiết dị đoan của người miền Nam, trong những từ ngữ của sự Buồn
Chán đang ngự trị trên mặt đất.
“Cảm ơn thầy,” anh nói. “Thầy sẽ có những câu chuyện vào ngày mai.”
Ông giáo già cụp mi mắt xuống như thể nháy mắt.
“Đừng cố cải tiến quá nhiều Kinh Thánh,” ông nói. “Những người Do
Thái ấy biết giá trị của động từ mạnh, mặc dù họ có lẫn lộn chút ít trên thực
tế. Hẹn gặp cậu ngày mai.” Ông chậm rãi lắc đầu. “Alex Barr. Một cái tên
thích hợp cho một nhà văn.”