CHỒN MẬT - Trang 246

đầu tròn cắt tỉa tỉ mỉ, khuôn mặt đầy nếp nhăn sâu, hóm hỉnh, tốt bụng, đôi
tay nhăn nheo đầy lông, và cái mà Alex nhớ là nụ cười cảm thông chân
thành. Alex tới gặp ông ở văn phòng đều đặn vào lúc bốn giờ chiều thứ
năm, vì trước đó anh có ca trực ở tờ The Star, và ca trực kết thúc lúc hai giờ
chiều. Cứ vào thứ năm Alex lại đến và nhướn đôi lông mày dò hỏi; cứ ngày
thứ năm John Barry lại ngước mắt lên khỏi đống giấy má, mỉm cười, và lắc
đầu. Nhưng nụ cười luôn ấm áp, và cái gật đầu rõ ràng là thân thiết. Alex
Barr không còn cảm thấy khiếp sợ những lần viếng thăm đều đặn hằng tuần
đã diễn ra trong nhiều tháng nay. John Barry đã nói với anh rằng khi có chỗ
trống, người được nhận sẽ là Alex. Đối với anh, hy vọng đã là nguồn năng
lượng thay thế cho thực phẩm; anh biết rằng The News là một tờ báo trẻ và
ít nhân viên, với sự luân chuyển nhân lực cao đến mức đáng kinh ngạc và
không có người cũ.

Đó là một đêm trước lễ Giáng sinh xám xịt và ẩm ướt, với dấu vết bẩn

thỉu của những bông tuyết cũ trong ngày lễ vẫn đông cứng trên những con
phố lầy lội khi Alex tới văn phòng tờ The News. Thời gian đó thật khốn
khổ. Căn phòng có đồ đạc mà anh thuê có vẻ không thể chịu đựng được, và
ít nhất là một lần Alex không thể đắm chìm trong những trang sách. Đối
với AlexBarr hình như tất cả mọi người trong thành phố đã về nhà trong
những ngày nghỉ, và anh là người duy nhất còn sót lại ở Washington.

Khi Alex bước vào tòa nhà xây gạch màu đỏ của tờ News, lên cầu thang

đi về phía phòng sắp chữ đang phát ra những tiếng lách cách, lòng cay đắng
tự hỏi tại sao anh lại khốn khổ đến thế. Chẳng có ông già Noel; chẳng có
một Bob Crachit cho Tiny Tim của Alex. John Barry là một ông già có bộ
mặt đầy nếp nhăn đôn hậu, nhưng ông ta sẽ chẳng bao giờ nhận Alex Barr.
Anh dừng lại trước phòng biên tập, gần như đã định quay về.

“À, mà quỉ bắt nó đi, ” anh thầm nhủ. “Mình sẽ chỉ thử một lần này nữa

thôi.” Anh đi qua phòng tư liệu bỏ không, qua phòng chuyên mục thể thao
vắng vẻ và cả dãy những chiếc máy chữ không người trong căn phòng gần
như không có người. John Barry đang ngồi ở một góc, cần cù giở một đống
bản thảo, và một trong số những nữ phóng viên, một bà gái già vàng bủng
gầy nhom với cái bút chì cắm xuyên qua búi tóc nhỏ, đang gõ máy chữ ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.