CHỒN MẬT - Trang 375

CHƯƠNG

61

Thực sự Alex Barr chỉ nhớ đứa trẻ. Mới đây anh đã xem tấm ảnh chụp

nhanh của Penny Lawrence. Nhưng không hiểu sao ấn tượng về một đứa bé
vẫn dai dẳng - một bé gái nhỏ với đôi chân bụ bẫm vẫn trèo lên lòng, bám
lấy đầu gối và gọi anh là bác Alex.

Còn đây là một cô gái cao lớn, thân hình như chiếc thuyền đua, mớ tóc

quăn đen nhánh, đôi mắt xanh to với hàng lông mi đen, và đường cong nhô
cao trên gò má khiến anh nhớ đến Hepburn hồi còn trẻ. Cái miệng đầy đặn
dịu dàng và mềm mại. Cô bé vẫn có nước da nâu rám, và cặp mắt tương
phản với nước da khiến người ta sửng sốt vì vẻ linh hoạt của chúng.

“Mời bác vào, bác Alex,” cô bé mỉm cười và hôn khẽ lên má anh. “Hoa

hồng đẹp thật. Lâu lắm rồi cháu mới gặp bác.”

“Trời đất,” Alex nói khi bước vào phòng. “Đây không thể là bé Penny

của tôi được - không thể là bé Penny mà tôi vẫn thường phát vào đít và dẫn
đi vườn bách thú. Không thể là bé Penny tôi đã dẫn đi xem thuỷ cung.
Không phải là bé Penny mà tôi vẫn thường đọc cho nghe... Chúa ơi.”

“Cháu đã quá tuổi lên mười từ lâu rồi,” cô gái nói. “Mà con người thì rất

dễ thay đổi. Mặc dù trông bác chẳng khác mấy. Tóc bạc đi chút ít - có lẽ
trông lại đẹp trai hơn. Mẹ này, bác ấy mang đến cả một cánh đồng hoa.
Cháu rất vui được gặp bác sau chừng ấy năm, bác Alex. Bác ngồi xuống đi
cho đỡ mỏi chân.”

Alex đưa mắt nhìn khắp phòng. Anh gần như đã quên mất hai bức tường

đầy sách, cái lò sưởi nhỏ, nhưng bức tường màu xanh sáng, những đồ đạc
xoàng xĩnh tiện lợi. Sở thích của Dinah vẫn là màu xanh và màu vàng.
Chiếc ghế thoải mái màu vàng; thảm trải sàn màu da cam, nhưng chiếc sofa
mới được bọc da màu đen. Đây là căn phòng ngày xưa đã làm anh nguôi
dịu; cái ghế để chân cũ vẫn kia, vẫn lõm xuống một cách tiện lợi. Đồ gỗ
được lau chùi bóng loáng; những tấm rèm cửa màu lục nhạt mới và diêm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.