CHỒN MẬT - Trang 419

Vẫn có một rắc rối duy nhất trong ngôi nhà bình yên này, nơi những con

chim ca hát suốt ngày, những con chim lặn gavia líu ríu trên mặt hồ, còn
những con cú thì kêu suốt đêm. Ngón tay Alex dũng cảm gõ đều trên bàn
phím, chiếc bút chì được gọt đi gọt lại trước lò sưởi. Hàng thước ruy băng
được gài vào máy và chẳng có gì thay đổi. Những bản thảo sạch sẽ của
Luke chẳng làm được gì để cải thiện chất văn. Những nhân vật cứng đơ đã
hóa đá. Những cố gắng tuyệt vọng tìm điểm nút cho cốt truyện khiến Alex
đờ đẫn - sự đờ đẫn được báo trước bởi hàng ngàn từ vô hồn. Những từ ngữ
chỉ còn là tập hợp những chữ cái. Chúng không chỉ thiếu sự đam mê; chúng
còn thiếu cả âm vang nữa.

Trong đời làm việc của một nhà văn chuyên nghiệp, khi anh ta may

mắn, những nhân vật hư cấu bước ra khỏi trang sách và trở thành những
con người bằng xương bằng thịt, với hình dạng vững chắc và tư duy của
riêng họ. Họ làm những việc mà tác giả chưa bao giờ có ý định làm. Họ nói
những điều mà tác giả chưa bao giờ mơ thấy. Một nhà văn hạnh phúc do đó
chỉ còn đảm nhiệm vai trò thứ yếu của người đánh xe ngựa, không dùng roi
da, mà chỉ còn điều khiển cỗ xe nhẹ nhàng bằng dây cương thả lỏng.

Alex Barr lúc này, tỉnh táo, hào hứng, hăm hở làm việc, lại thấy mình

trong vai một thuyền trưỏng tàu galê cố quất roi lên lưng nô lệ - chửa rủa,
đánh đập, hy vọng nhịp chèo nhiệt tình hơn. Dưới ngọn roi của Alex,
những nô lệ chèo thuyền đã làm việc cần cù, nhưng là trong sự phục tùng
rầu rĩ, và chiếc thuyền galê vẫn nặng nề đầm mình trong nước.

Anh đã viết lại truyện dài tới ba lần, và thấy nó càng ngày càng xám xịt

hơn. Anh lại bỏ dở cuốn tiểu thuyết, vì những nhân vật của nó thay đổi từ
những hình nhân cắt bằng bìa cứng sang thành những mẩu giấy vụn, còn
cấu trúc cốt truyện thì bị bóp nghẹt trong vũng cát lầy. Cuối cùng, trong
cơn tuyệt vọng, anh gọi điện cho Marc Mantell.

“Đừng tới đây,” Marc Mantell nói. “Tôi sẽ đến đấy. Có lẽ cậu mụ người

đi rồi. Chuyện như thế có thể xảy ra với tất cả mọi người.”

Mantell tới vào kỳ nghỉ cuối tuần, vẻ lạc lõng trong bộ đồ thành thị. Ông

mất cả tối thứ sáu và ngày thứ bảy để đọc bản thảo của Alex, ghi những chú
ý vào tập giấy dài màu vàng mà đã có lần Alex gọi là “cuốn sổ đáng ghét”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.