CHỒN MẬT - Trang 566

bạn chẳng cần quan tâm đến việc mình có xấu hay không, và nói chung bạn
là ai. Mình tự hỏi liệu phụ nữ có nhận thức được rằng gánh nặng thử thách
thực sự đè lên vai người đàn ông, và gã đàn ông đáng thương sẽ khiếp đảm
chừng nào khi thấy gã sẽ là miếng mồi ngon ngay trong phát súng thứ nhất
và không thể làm gì để tự bảo vệ mình tránh khỏi phát súng thứ hai.

Lửa trong lò sưởi đã cháy bùng bùng. Alex tắt đèn chùm và bật mấy

bóng đèn nhỏ. Ánh sáng dịu mắt khiến anh thấy can đảm hơn đôi chút. Ở
đây, và mình biết là ở đây, anh nghĩ. Nhưng quỉ bắt mình đi nếu mình biết
bắt đầu chuyện ấy như thế nào. Mình không thể vồ lấy cô ấy hoặc lạnh lùng
gợi ý rằng cách hay nhất để qua đi một tối mùa đông là hãy cởi quần áo ra
và để mình đưa vào giường. Chắc hẳn, anh thầm nghĩ, những cám dỗ mãnh
liệt nhất luôn xảy ra vào buổi tối, khi bạn đã ngấm men say của rượu, thức
ăn, âm nhạc, và phấn hứng, còn trời thì đã muộn và bạn sẽ gạt sang bên
những lý lẽ đúng đắn nếu cô ấy lại mời bạn một ly rượu đêm. Nhưng bây
giờ chiều mới đang tàn, tất cả còn tỉnh như sáo và thậm chí còn chưa ăn
được mấy trong bữa trưa, mới chỉ lót dạ qua loa vài miếng trong khi còn
thăm dò nhau bằng những câu nói sáo rỗng.

Âm nhạc. Người bạn của những kẻ gạ gẫm nhút nhát. Sự trợ giúp thuận

tiện cho hoan lạc. Ve vuốt ngay vào vùng nhạy cảm. Hal Kemp, Ray Noble,
Glen Gray và cây kim ngân trên mái vòm hội trường Hội sinh viên. Ý định
thực sự của em. Lời trò chuyện của thành phố. Trái tim đá. Không biết ở
Anh người ta thường chơi thứ nhạc gì khi Jill bước đi? Chắc là Noble. AI
Bowlly, xin là bạn của tôi. Hãy gợi lên cho tôi mối thương cảm đã mất.
Sinatra, xin hãy giúp tôi. Bạn đâu rồi, hả Kenny Sargen? Và, trời ơi, Kern
và Gershwin, Mercer và Arlen, Burke và Van Heusen, Matt Dennis và
Sammy Cahn, Weill và Loesser, hãy là bạn của tôi đêm nay. Giống như một
bài hát của Loesser trong Người đẹp và Quái vật.

Anh giở lướt qua danh mục đĩa nhạc, ơn Chúa là cô ấy lại có khẩu vị của

người Công giáo. Có khá nhiều đĩa cổ điển và bán cổ điển, nhưng cũng có
một số của Lena, Ella, Frank, Louis, Sarah và Pearl. Cô ấy thích piano, rõ
ràng là thế, ngoài Debussy, ở đây còn có Bushkin, Sutton, Short, Tatum và
Garner. Chơi đi nào, Sam, như Bogey đã nói trong Casablanca.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.