CHỒN MẬT - Trang 674

CHƯƠNG

119

“Cháu nghĩ có lẽ bác đang buồn,” Penny nói. “Ý cháu định nói về ông

Hemingway bạn bác ấy mà. Mẹ thường kể cho cháu nghe về các bác. Thế
là cháu lợi dụng cơ hội.”

Giọng nói hoàn toàn khác hẳn. Đã mất hẳn vẻ hăm hở của một cô bé.

Giọng nói giờ đây mượt mà, kiềm chế và hơi từng trải hơn. Nó hợp với một
chiếc quần Capri nhung, chiếc áo choàng bằng lụa, ly martini và một người
đàn ông.

“Cháu thật tốt quá,” Alex bắt đầu kiểu nói chuyện sáo rỗng thủ thế của

người Anh. “Bác khoẻ. Cháu thế nào? Cháu có nhận được tin gì của mẹ
cháu không?”

“Không ai có thể khoẻ hơn Dinah của chúng ta được. Trẻ ra đến mức ai

cũng nghĩ bà ấy là con gái. Cháu tin là bây giờ mẹ cháu đang ở Hy Lạp.
Đoàn làm phim đang ở đó và mẹ cháu phải viết lại một kịch bản mới mỗi
khi họ đuổi một đạo diễn. Còn về phần cháu, cháu là một kẻ rất trơ tráo.
Cháu đang định tự mời mình đi nghỉ cuối tuần một chuyến, nếu như cháu
nghe thấy có tiếng nói đồng tình từ phía bác.”

Alex ngồi xuống mép bàn và đung đưa chân.
“Tiếng nói mà cháu nghe là tiếng nói đồng tình đấy. Cháu vừa làm thay

đổi tinh thần của bác.”

Giọng nói du dương cách dễ thương, không quá giả tạo.
“Cháu chưa quen một kỳ nghỉ cuối tuần nho nhỏ.” Giọng nói đó cất lên.

“Kỳ nghỉ mà cháu đòi mẹ cháu đưa tới chỗ bác trong khi cả hai đang bận
viết sách. Nói ra điều này thật khó, bác Alex yêu quí, nhưng cháu tự hỏi -
cháu đã từng li hôn, và điều ấy chẳng dễ chịu chút nào - cháu tự hỏi liệu
đây có phải là lúc thích hợp để ít nhất là một người thân giúp đỡ và an ủi.
Nếu...”

“Nếu sao?” Giọng Alex căng thẳng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.