CHỒN MẬT - Trang 681

CHƯƠNG

121

Có tiếng gõ cửa khe khẽ đúng lúc Alex đang ngủ ngon. Một bữa tối

ngon miệng, được phục vụ ân cần, với ánh nến và tiếng nhạc du dương.
Ông đã độc thoại đến khản cả giọng, cả trước và sau. Lần đầu tiên ông cảm
thấy - có lẽ với sự trợ giúp của rượu brandy - cảm thấy như đang cố nén tất
cả xuống, cả chuyện với Jill, bức thư của Amelia và nỗi ngứa ngáy châu
Phi đã kéo căng sự chịu đựng của ông, những dự định của ông cho một tác
phẩm lớn - tất cả. Hai lần ông đã buột miệng gọi Penny là “Dinah”, và một
lần suýt nữa thì ông gọi “Jill”. Ông hoàn toàn mệt lử với lòng biết ơn, và
không hề mụ mị chút nào bởi brandy và thuật hùng biện của mình khi ông
chúc Penny ngủ ngon và đi vào giường.

Lại có tiếng gõ khẽ. Ông bật đèn và nhìn đồng hồ. Bốn giờ sáng.
“Gì đấy? Luke à?” Giọng ông vẫn còn đầy ngái ngủ.
“Không phải Luke. Cháu đây. Penny đây.”
“Có chuyện gì thế? Cháu ốm à?” Alex cố ngóc đầu ngồi dậy.
“Không. Cháu không ốm. Nhưng cháu cứ thấy sờ sợ. Cháu không thể

ngủ được. Cháu có thể vào một lát để hút điếu thuốc không? Cháu thực sự
không mất trí đâu”.

“Không, bác không nghĩ là cháu mất trí. Chính bác cũng có những nỗi

khiếp sợ mơ hồ. Đợi bác mặc quần áo một lát. Bác đang rét run lên đây.
Cháu xuống nhà đi rồi chúng ta sẽ nhóm lửa, uống chút porto hoặc gì đó.”

“Vâng ạ.” Giọng cô lí nhí. “Cháu xin lỗi, nhưng cháu...” giọng nói nhỏ

dần rồi tắt hẳn.

“Đừng nghĩ ngợi gì nữa. Bác sẽ xuống ngay đây.” Alex ra khỏi giường,

với lấy chiếc quần, rồi mò mẫm trong tủ tìm chiếc áo choàng. Ông rùng
mình. Trời lạnh quá, dù là tháng Bảy. Phụ nữ, lạy Chúa. Ông khoác chiếc
áo choàng flannel sáng màu, tìm được đôi dép lê, và dừng lại trong buồng
tắm đủ để đánh răng, té nước lên mặt và cào qua mái tóc. Ngươi không cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.