CHỒN MẬT - Trang 93

cạnh. “Nhưng anh chẳng cảm thấy mình khốn nạn tí nào. Anh chỉ thấy
buồn là mình phải ra đi lúc chúng ta...”

Amelia chặn một ngón tay lên môi anh.
“Em không cảm thấy mình là kẻ dâm đãng hoặc phụ bạc,“ nàng nói.

“Không, em đang hình dung điều Alex đang làm, bất kỳ điều gì anh ta sẽ
làm, đúng lúc này, ở London. Và...” nàng nói hơi quá phấn khích, “Em dám
chắc anh ấy sẽ làm điều gì. Đây sẽ là một cuộc chiến tranh dài, ngay cả khi
tất cả chúng ta vượt qua được nó. Giờ hãy đi đi, Tim yêu dấu, anh phải về
nhà và để em ngủ một chút. Em là một cô gái đi làm, chứ không phải là
một phóng viên chiến tranh. Hãy hôn tạm biệt em, và nhớ gọi điện cho em
trước khi anh lên đường vào ngày mai.”

Tim Jason nặng nề đứng dậy và với lấy chiếc áo. Anh cúi xuống và nhẹ

nhàng hôn cô.

“Anh sẽ gọi,” anh nói. “Cảm ơn em, Amelia thân yêu.”

***

Anh gọi đến cho nàng ngay trước lúc nửa đêm. Giọng anh hoan hỉ.
“Kế hoạch có thay đổi,” anh nói. “Với anh, một tin tốt lành, rất tốt lành.

Quân dội đã hoãn lệnh gọi anh trong ít nhất là một tuần nữa. Em vui chứ?”

“Rất vui,” Amelia nói. “Em đang có một khách hàng. Tối nay đi ăn nhé.

Chìa khóa em để dưới thảm.”

Khi Tim Jason tới ăn tối hôm đó anh mang theo miếng thịt khác và chiếc

vali của anh. Trong mười ngày anh không rời khỏi Washington, và nói
chung khi Amelia từ chỗ làm trở về nhà thì anh đã chuẩn bị gần xong bữa
tối. Rốt cuộc, khi anh đã lên đường, mà nơi tới vẫn không được rõ, Amelia
đã một lần nữa trở nên quen với sự có mặt của một người đàn ông trong
nhà.

Khi nhiều tháng đã trôi qua, nàng vẫn phụ thuộc nhiều vào Francis

Hopkins với một tình bạn bền vững, nhưng khi tình bạn của Francis mất
dần đi tầm quan trọng, nàng thấy không khó khăn gì để thỉnh thoảng mời
một người đàn ông hấp dẫn đến căn hộ của nàng uống vài ly trước khi đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.