CHỒNG CŨ ANH NỢ EM MỘT ĐỨA CON - Trang 141

“Tiểu Thủy, chừng nào chị lại đến thăm em?” Kính Huyên thấy cô y tá sắp
sửa rời đi rồi, cậu nhóc lập tức dò hỏi.

“Là Tiểu Băng.” Nghe thế, Hoa Ngữ Nông cùng cô y tá liền cùng đồng
thanh lên tiếng cải chính.

“Em nhớ ngoan ngoãn nhé, đợi chị làm xong mọi việc sẽ đến chơi cùng em
nữa.” Tiểu Băng dụ dỗ trẻ nhỏ cực kỳ tốt.

“Ừm, chị thích ăn bánh chocolate không? Em có rất nhiều, cho chị mấy cái
nhé.” Kính Huyên gật đầu đáp, sau đó lại lấy đồ ăn ngon ra hấp dẫn người
ta.

“Được, vậy chị cám ơn em trước nhé.” Nói xong, Tiểu Băng liền ra phòng
bệnh.

Hoa Ngữ Nông nhìn kỹ xảo tán gái thành thạo của con mình, bắt đầu thầm
khinh bỉ trong lòng, nhớ ngày hôm qua trên máy bay, cô có chút đói bụng,
muốn ăn một miếng bánh chocolate của nó, thế mà thằng nhóc này còn
sống chết không chịu đưa, một bộ dạng sống chết keo kiệt tới cùng, không
nghĩ tới ở trước mặt người đẹp, cu cậu lại hào phóng đến vậy.

Sau khi rời giường, cô rửa mặt xong xuôi liền thay một bộ váy liền áo màu
vàng nhạt bằng lụa mềm, trang điểm nhẹ nhàng một chút rồi đi dạo một
vòng trước mặt Kính Huyên nói: “Cục cưng thấy thế nào, mẹ có xinh đẹp
không?”

“Con phải đội thêm một cái mũ màu trắng nữa thì mới hoàn hảo.” Nói
xong, Kính Huyên nhảy xuống từ trên giường, mở rương hành lý ở một
bên, tìm kiếm lục lọi nửa ngày mới lôi ra một chiếc mũ che nắng vành rộng
màu trắng cùng một cái kính râm.

“Ấy…Cái này liệu có trông quá cầu kỳ không con?” Hoa Ngữ Nông nhìn
chiếc mũ kiểu Âu siêu lớn trước mắt, yếu ớt hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.