CHỒNG CŨ ANH NỢ EM MỘT ĐỨA CON - Trang 312

vừa khóc vừa kêu: “Em nói…Chuyện gì em cũng nói hết cho anh…Đừng
báo cảnh sát, em không muốn ngồi tù…em không muốn…”

Thế nhưng, Ninh Quân Hạo vẫn đứng im không cử động, nét mặt lộ ra nụ
cười tối tăm u ám, cúi đầu nhìn người phụ nữ đang quỳ dưới chân mình,
lạnh lùng cất tiếng: “Năm đó lúc cô giăng bẫy tạo nên vụ tai nạn xe cho
Ngữ Nông, đã từng nghĩ đến ngày hôm nay chưa?”

“Năm đó sở dĩ em làm vậy là bởi vì em yêu anh, em quá yêu anh, cho nên
chỉ có thể dùng cách đó để chia rẽ hai người…” Trần Nhược Hồng khàn
giọng hô lên.

Thầm mến anh hơn mười năm, đem tình yêu ấy chôn dấu dưới đáy lòng,
đến tận hôm nay, cuối cùng cô cũng có dũng khí lớn tiếng nói cho anh biết
điều đó.

Nhưng, cô biết, đây là lần đầu tiên mình nói yêu anh, cũng sẽ là lần cuối
cùng.

“Cho nên, chuyện cô ấy rời đi năm đó cũng là do cô bố trí?” Cuối cùng
Ninh Quân Hạo cũng hiểu ra vì sao năm đó Hoa Ngữ Nông không nói một
lời, khăng khăng muốn ly hôn, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt anh

“Đúng vậy…Em cố ý giả vờ gọi điện thoại cho anh, giả vờ chúng ta thật là
thân thiết, còn nhân lúc anh đang ngủ, cố ý giả vờ hôn anh, để cô ta nhìn
thấy rồi hiểu lầm…Em làm nhiều chuyện như thế chỉ để cô ta biết khó mà
lui, chịu rời khỏi anh thôi…Em ghen tị với cô ta, cô ta có điểm gì so được
với em chứ? Chẳng qua cô ta chỉ tốt số hơn em, sinh ra trong nhà giàu có…
nói đến vẻ ngoài và tài năng, em thua cô ta ở điểm gì?” Nói rồi, hai mắt
Trần Nhược Hồng mở to, giống như hận không thể lột da rút xương Hoa
Ngữ Nông vậy.

“Cô không bại bởi cô ấy, mà bại bởi chính mình.” Lúc này Lâm Tuấn Hiền
đứng một bên đã hiểu rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối, anh ta vô cùng tiếc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.