Đáng thương buông tay cô ra, sờ sờ gáy, oan ức liếc hung thủ một cái,
chu môi nói: “Vậy Nhung Nhung đừng về nữa.”
Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của anh, Kiều Nhung Ngọc chỉ cảm thấy buồn
cười. Lập tức kéo anh dẫn đầu đi ra cửa, sau khi đến bên cạnh xe liền dừng
lại rồi quay đầu nhìn anh.
Anh nháy mắt, chỉ kém chưa vẫy vẫy đuôi, vẻ mặt đáng yêu giống như
cún con nhìn cô.
Nhìn kỹ xung quanh, đứng trên bậc thềm như vậy hai người mới không
chênh lệch quá nhiều.
Hai tay quàng qua cổ anh, tươi cười nói: “Em phải về dọn đồ, ngày mai
anh đến sớm đón em là được rồi.”
Hai tay anh vô cùng tự nhiên ôm lấy eo cô, vốn đang rất vui vẻ vì mình
có thể ôm cô nhưng nghe cô nói muốn về nhà lập tức mất hứng, thở phì phì,
bĩu môi: “Không cho em về.”
Hôn môi anh một cái, tuy rất thích anh quấn lấy mình nhưng cô không
định để anh tùy hứng, cô cũng có kiên trì của mình: “Vậy ngày mai không
cho phép anh đến đón em, em cũng chẳng đến đây nữa.”
Nghe thế, anh lập tức lo sợ, hai tay đặt trên eo cô dùng sức ôm chặt cô
vào lòng: “Không muốn.”
Mỉm cười: “Vậy ngày mai anh đến đón em nhé?”
“Được rồi.” Trả lời rất tủi thân, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
“Ngoan lắm.” Tay nhẹ vỗ đầu anh tỏ ý khen thưởng.
Buông cô ra chỉ chỉ môi mình, mặt đỏ bừng.