CHỒNG NGỐC CỦA TÔI - Trang 276

khác là như thế nào, song, cứ cách vài phút anh lại hỏi, giúp cô tất cả mọi
việc. Anh khiến cho cô vừa tức lại vừa thương. Thương vì anh luôn lo lắng
cho mình, còn tức vì anh suốt ngày hỏi nhiều.

"Vậy uống chút gì nhé?" Không muốn ăn thì chắc là muốn uống rồi?

Anh nghiêng đầu nhìn, chờ cô trả lời.

Lắc đầu, hai ngày nay, cô bị anh lấy đầy bụng rồi, hoàn toàn không có cơ

hội để đói bụng nữa.

"Vậy Nhung Nhung đi ngủ đi." Ừm, không muốn ăn, không muốn uống,

vậy nhất định là buồn ngủ rồi.

Anh lập tức đứng dậy, định đỡ cô nằm xuống.

Thấy thế, Kiều Nhung Ngọc liền cảm thấy dở khóc dở cười, cô thật

không biết nên nói gì với anh nữa. Cô vẫn luôn bị anh bắt nghỉ ngơi, cho
đến cách giờ ăn nửa tiếng mới chịu, hiện tại, mới ăn chưa đến 1 tiếng, đã
bắt cô ngủ rồi.

Thế nhưng, cô ngoại trừ ngoan ngoãn nằm xuống, thì chẳng thể làm

được gì. Nếu cô không chịu nghe thì anh sẽ gọi cho mọi người ngay lập
tức, sau đó sẽ là một trận diễu binh ngay. Cô thật không muốn bị như vậy
đâu, bị một người quấy rầy là quá đủ rồi.

"Nhung Nhung không nhắm mắt sao?" Thấy cô mở to mắt, một chút

buồn ngủ cũng không có, anh khó hiểu hỏi. Ngủ thì phải nhắm mắt lại chứ?
Vì sao Nhung Nhung cứ mở mắt vậy?

"Vũ Vũ." Cô thật không buồn ngủ mà, dù sao thì vẫn không thể để hai

người mắt to trừng mắt nhỏ được. Bởi vì, ngoại trừ lúc anh đi ngủ ra, còn
lại là anh đều mở to mắt, nhìn cô chằm chằm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.