“Nhung Nhung, Nhung Nhung, em ở đâu?” Phong Vũ Vọng vừa kêu vừa
chạy xuống lầu giống như con ruồi bay loạn quanh nhà mà vẫn chẳng tìm
thấy phòng ăn.
Nghe thấy tiếng anh gọi, Kiều Nhung Ngọc vừa mở cửa phòng ăn đã
thấy người đang chạy loạn bên ngoài liền cười đến cực kỳ vui vẻ.
“Vũ Vũ, bên này.” Hướng anh vẫy tay.
Vừa thấy cô, anh như phát hiện được vật báu, hai mắt sáng lên, vọt đến
bên cạnh đem thân hình nhỏ xinh vây kín trong lòng.
Thân thể cao 185cm hoàn toàn khiến cô bị nhấc bổng lên, sợ đến mức
vội giang tay ôm chặt cổ anh, song hai chân cứ lơ lửng như vậy thật khó
chịu. Cô đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, dùng sức
nâng người, hai chân quấn chặt eo anh, đập một cái vào vai anh giận dỗi:
“Làm em sợ đó, cao như vậy làm gì chứ.”
“Ha ha...Rất xin lỗi...” Ngốc nghếch sờ sờ gáy, cười khó hiểu.
Kiểu ôm như này khiến cả thân thể nhỏ nhắn của Kiều Nhung Ngọc kề
sát ngực anh, hưởng thụ sự mềm mại của cô trong lòng anh đầy mãn
nguyện.
“Đồ ngốc.” Ngọt ngào đụng vào trán anh, cùng anh cười ngây ngô.
“Ừ.” Anh phát hiện anh tuyệt đối không để ý cô gọi mình là đồ ngốc,
thanh âm dịu dàng kia như đang làm nũng. Khác hẳn so với lúc người khác
gọi mình là đứa ngốc, trong lời nói toàn lộ ra vẻ khinh thường.
“Ôm em vào trong.” Bọn họ cũng không thể cứ đứng mãi ở đây được.
“Ừ.” Cứ như vậy mà ôm cô bước vào phòng ăn.