Cái này liền đụng trúng chỗ đau của anh, anh cũng không thể mặt dày
nói là bị người khác đánh được.
“Anh giúp anh ấy tô điểm thêm chút thôi.” Nhậm Ngã Hành từ phía sau
đi vào, thuận miệng trả lời.
“Ngã Hành, cậu....”
“Mặc quần áo chỉnh tề vào.” Mạnh Triết đi ở phía sau, lúc nhìn thấy Đỗ
Vũ quần áo xộc xệch liền nhíu mày, nghiêm nghị nói. Đây là trong nhà
người ta, cái tên này, còn tưởng đang ở nhà mình sao?
“A...” Nghe được thanh âm nghiêm khắc của anh, ngoan ngoãn chỉnh lại
quần áo.
“Đói quá.” Bạch Dật Phong cũng tiến vào.
Lâm Tuyết thấy bọn họ đã dậy liền tươi cười nói: “Tôi chuẩn bị cho các
cậu cafe cùng bánh mì nướng nhé?”
Vì chẳng biết bọn họ dùng bữa sáng thế nào nên bà chuẩn bị theo ý
mình, đương nhiên là không thể thiếu cafe rồi.
“Cũng được, cám ơn cô.” Mạnh Triết lễ phép đáp.
“Tôi đói chết mất.” Bạch Dật Phong khuấy nhẹ cốc cafe hít hà mùi
hương nồng đậm tản ra, oa, là cafe hảo hạng đó. Nhấp một ngụm nhỏ,
hương cafe lập tức lan tỏa, kích thích khẩu vị khiến anh càng thêm đói
bụng.
“Cafe này quá tuyệt.” Anh cầm cốc cafe, vẻ mặt thỏa mãn khen ngợi.
“Mọi người dùng bữa đi.” Kiều Nguyên Sinh thấy vợ đã chuẩn bị xong,
nghĩ mọi người đã ồn ào cả đêm cũng chẳng nghỉ ngơi được bao nhiêu giờ
chắc đều đói bụng rồi.