CHÚ BÉ - Trang 159

“Jắc, muốn sống đừng có gãi như thế nữa! Chà! Mày biết không, tao đã

xem trôn chiếc nồi to; mày gọi thế là cọ nồi à con, mày lầm rồi! Tao đánh
cuộc là hai hôm nay chưa ai mó đến nó!

- Mới sáng nay thôi, mẹ!
- Sáng nay! Mày dám nói thế!...
- Đúng thế mẹ ạ,
- Thôi được, thế là tao sai, là mẹ mày đặt điều nói điêu cho mày.
- Không, mẹ ạ.
- Lại đây tao cho mày cái tát!”
Marian yêu quý, từ hôm ấy, cô rất khổ. Cô viết thư cho người mẹ rất yêu

cô, xin với mẹ cho cô trở về làng ngay.

Nhưng nhận được bức thư từ Farâyron tới, mẹ tôi trả lời:
“Dì cho con gái của dì là phải, tôi sai à? Dì cho người chị của dì là đứa

nói điêu à? Dì có tin như lời nó nói, là tôi làm nhớp! Dì có tin không?... -
Nếu dì tin, - thì thôi được!”

Chính tôi đã đánh các dấu phẩy và chữa chính tả.
Người ta không dám kéo Marian về ngay, và cô còn phải ở lại một tháng

nữa.

Trong tháng ấy cô rất khổ, nhưng tôi, tôi mới vui sướng làm sao!
Cô có bộ tóc vàng, đôi mắt to xanh biếc lúc nào cũng ướt, hơi lành lạnh,

như thể tắm trong nước. Tóc cô gần như màu sợi gai, và má lấm tấm tàn
nhang; nhưng da cổ trắng mềm và mịn như sữa đông.

Lâu lắm về sau tôi mới gặp lại cô, ở tít trong một tu viện, qua một hàng

chấn song sắt: cô đã đi tu.

“Nếu tôi ở Xanh-Êchiên lâu hơn nữa, - cô nói thì thào, mắt nhìn xuống, -

có lẽ tôi sẽ không bao giờ đến đây.

- Cô có thấy tiếc không?”
Cô rời xa ô cửa nhỏ bộ mặt xanh xao đóng khung trong chiếc mũ trắng to

của các bà xơ Từ thiện và không trả lời, nhưng tôi ngỡ như thoáng thấy hai
giọt lệ từ đôi mắt trong trẻo của cô rơi xuống và hình như tôi nhận thấy một
cử chỉ hối tiếc và âu yếm...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.