CHÚ BÉ - Trang 158

“Thế ông ngỡ tôi xấu hổ về nguồn gốc của tôi à? Ông muốn tôi phải hổ

thẹn về các em gái tôi và không dám ra phố với cháu gái vì nó đội chiếc mũ
quê mùa à?... A ha! Ông không biết tính tôi đấy, ông Lôriê ạ!”

Tuy nhiên, một hôm, mẹ tôi nghĩ là đã khuất phục được đứa cháu gái rồi,

và cũng đã chứng minh khá rõ là mình không hổ thẹn về nguồn gốc của
mình; mẹ tôi bèn bỏ chiếc mũ kia đi; nhưng mẹ tôi ấn định một chiếc mũ
khác, và tự tay may một chiếc áo.

“Cháu không bao giờ ăn vận như thế này để ra phố đâu, - cô Marian nói,

hôm người ta thử mũ áo cho cô.

- Mày nói vậy có nghĩa là bảo bác mày không sành, bác mày là một con

vật, không biết cách ăn mặc thế nào, mó vào cái gì là làm nhớp cái ấy. À!
Tao mà làm nhớp à?...

- Thưa bác, cháu có nói thế đâu.
- Lại còn giả dối nữa chứ! Được, mày cứ đi lu loa khắp nơi là tao làm

nhớp áo các cháu gái. Có lẽ mày còn bảo là tao để cho chúng mày chết đói
nữa đấy!”

Nghỉ một lát.
Đột nhiên quay sang phía tôi, giọng đúng là giọng của máu mủ ruột tịt,

không còn là của bà bác nữa, mà là của người mẹ.

“Jắc, - mẹ tôi nói, - con trai của mẹ, tới hôn mẹ đi...”

Biết bao yêu thương, trìu mến tràn ra, đột ngột với trái tim kia bồng bột

trong lòng đã từng ôm ấp tôi, tất cả những cái đó làm tôi rất bối rối và tôi
bước tới như đi trên keo.

“Mày không đến hôn mẹ mày à!”- mẹ tôi kêu lên, bực mình vì sự chậm

trễ, hai tay giơ lên trời.

Tôi bước vội tới, - mẹ tôi nắm tóc tôi kéo lại gần, và hôn tôi một cái hôn

có lò xo, làm tôi bật vào tường, sọ đập vào một chiếc đinh!

Ôi chao! Những người mẹ ấy! Khi họ nổi cơn âu yếm! Không sao, cái

đinh chỉ làm tôi bị một vết tím bầm.

Những bà mẹ mà người ta tưởng là ác ấy, đột nhiên cảm thấy cần hôn

con!

Chao cái đòn! Dù sao tôi cũng thấy đau! Và tôi lấy tay xoa óc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.