CHÚ BÉ THÀNH PARIS - Trang 97

Đường phố vắng tanh. Chỉ một vài người đang lo lắng rảo bước về nhà

là thoáng nhìn thấy một người ngồi yên lặng trên trụ đá, trong bóng tối. Đó
là Jean Valjean. Mặc dù bóng đêm đã bủa vây nhưng từ chiến lũy vẫn vọng
tới những tiếng nổ, những tiếng chuông gióng giả, những tiếng ồn ào huyên
náo dữ dội... Tất cả những cái đó cũng không kéo được Jean Valjean ra khỏi
trạng thái suy tư buồn bã. Jean Valjean vẫn ngồi im lìm trên trụ đá. Bỗng
ông ngước mắt lên. Có tiếng chân người trên đường phố, ở gần mình. Dưới
ánh sáng của cây đèn bên kia đường, ông nhìn thấy ở đầu kia, một gương
mặt xám xanh nhưng trẻ măng và tươi tỉnh. Đó là Gavroche vừa đến phố
Homme-Armé. Gavroche đang ngước nhìn lên cao, ra dáng tìm tòi. Chú
thấy rõ Jean Valjean nhưng chẳng thèm chú ý. Chú hết nhìn lên cao lại nhìn
xuống thấp. Chú bước đi rón rén, đưa tay sờ khắp các cửa lớn, cửa sổ ở tầng
dưới, cửa nào cũng đóng then, cài khóa cẩn thận. Sờ năm bảy lần thấy chỗ
nào cũng đóng chặt, chú bé nhún vai.

- Cóc khô!

Rồi chú lại đưa mắt nhìn trở lên phía trên cao. Jean Valjean trông thấy

tất cả. Mấy phút trước, lúc tâm thần rối loạn, nhất định là ông chẳng nói với
bất kỳ ai, nhưng bây giờ, bỗng nhiên ông thấy có cái gì mãnh liệt thúc đẩy
ông lên tiếng hỏi chú bé:

- Chú bé, chú có việc gì thế?

- Tôi có việc gì à? Tôi đói. - Gavroche đáp rành mạch - Bé à? Có ông

mới bé thì có!

Như con choai choai, Gavroche luôn luôn từ cử động này chuyển qua cử

động khác, chú cúi nhặt một hòn đá. Chú vừa nhìn thấy cái đèn đường.

- À, ở đây các ông còn để đèn à? - Chú nói - Không đúng với lệnh ban

bố, các ông bạn ạ. Như thế này là vô trật tự. Đập vỡ đi cho tôi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.