CHÚ BÉ THÀNH PARIS - Trang 98

Và chú ném hòn đá vào cái đèn. Mảnh kính rơi choang xuống đường

làm cho mấy người thị dân hốt hoảng kêu lên: “Lại Chín mươi ba [1] rồi!”

Ngọn đèn lắc mạnh rồi phụt tắt. Đường phố bỗng tối đen như mực.

Gavroche đắc chí.

- Thế đây! Bà phố già ạ, bà đi ngủ đi cho tôi nhờ.

Xong chú quay lại Jean Valjean.

- Cái lâu đài to tướng ở cuối phố kia, người ta gọi là cái gì đó nhỉ? Có

phải là nhà Lưu trữ văn thư không? Đập mẹ cái lũ to bự ấy mà làm một cái
chiến lũy có phải gọn không nhỉ? Như thế chiến lũy mới oai chứ!

Jean Valjean bước đến bên cạnh Gavroche, lẩm bẩm trong miệng như

nói một mình:

- Tội nghiệp thằng bé! Nó đói.

Jean Valjean thò tay vào túi quần, móc một đồng năm franc, đặt đồng

năm franc vào lòng bàn tay Gavroche. Gavroche hếch mũi lên, ngạc nhiên
thấy đồng bạc to quá. Chú nhìn đồng bạc qua bóng tối, màu bạc sáng trắng
làm cho chú hoa mắt. Từ trước đến nay, chú chỉ nghe chứ chưa hề thấy
đồng năm franc. Chỉ nghe ca tụng cũng đủ thích rồi, lần này lại thấy tận
mắt, chú mê tít. Chú bảo: “Nào, nhìn con hổ một tí”. Chú say sưa nhìn, rồi
quay lại phía Jean Valjean, đưa trả đồng bạc và cất giọng oai nghiêm nói:

- Này ông tư sản, tôi thích đập vỡ đèn phố hơn, ông cầm lại con thú dữ

của ông đi. Không mua chuộc được tôi đâu. Thứ bạc này thế mà có vuốt
đấy, có năm vuốt. Có vuốt cũng mặc, nó không cào được tôi đâu.

Jean Valjean hỏi:

- Cháu có mẹ không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.