CHÚ BÉ TRONG VALI - Trang 136

Mẹ: Xê-ri-ô-gia, thế này là không được. Con cũng biết rằng mẹ và bố thật

lo lắng, ít ra con phải gọi điện thoại...

Im lặng.

Mẹ: Chẳng lẽ không tìm thấy máy điện thoại ở rạp xiếc à? May mà mẹ

đoán ra và gọi điện thoại cho Cô-rôn-cốp và thằng bé đã nói cho mẹ biết là
con đi đâu.

Im lặng.

Mẹ: Tại sao mọi việc con làm mẹ chỉ đều biết qua người khác? Con chạy

giỏi, ham học toán, viết những bài báo tường hay... Tại sao cả bố lẫn mẹ đều
không biết gì cả về những chuyện đó?

Im lặng.

Thật tình mà nói Xê-ri-ô-gia không ngờ câu chuyện lại diễn ra như vậy.

Chú thấy tiếc tại sao mình không đứng bên kia cánh cửa lúc này. Chao ôi,
giá cánh cửa tự mở ra nhỉ! Chú sẽ nói hết thành tích của mình (đúng hơn là
của Điện Tử) để bố mẹ tha thứ cho hết mọi tội lỗi của hai tuần qua. Những
cái cậu Điện Tử kỳ quặc này chẳng hiểu gì cả. Cậu ta bỏ qua một dịp may...

Xê-ri-ô-gia bực bội cào cào vào cánh cửa...

Mẹ: Sao con lại giấu giếm như vậy? Sao con lại im lặng?

Bố: (từ trong phòng kêu lên). Nó quá giỏi giang nên không muốn nói

chuyện với bố mẹ nữa.

Mẹ: Mẹ nhận thấy thành tích làm con rối cả đầu óc. Thôi con ăn cơm tối

đi.

Điện Tử (giọng khàn khàn): Con không muốn ăn. Con ăn năm chiếc bánh

rán rồi.

Xê-ri-ô-gia cười, cuối cùng Điện Tử cũng mở miệng nói năng như nó dặn.

Nhưng anh chàng bày chuyện bỗng tái mặt. Câu nói đầu tiên của Điện Tử
gây nên một phản ứng bất ngờ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.