— Tớ có đau đâu.
Điện Tử thong thả bước ra khỏi tủ, tay bê một chồng sách và một bóng
đèn bị cháy.
— Mới đọc được có một nửa, - Điện Tử phàn nàn. - Lần sau cậu lấy thêm
cho mình một bóng đèn dự trữ.
— Mình mà có điều kiện, mình tặng cậu hẳn một ngàn ngọn đèn chiếu.
— Không cần, - Điện Tử bảo. - Nếu có, cậu chỉ cần đưa cho mình mượn
bộ phận dự phòng của máy vô tuyến truyền hình là được.
Xê-ri-ô-gia nhớ ra.
— Mình có bóng bán dẫn hỏng đấy. Nhưng cậu cần làm gì?
— Sẽ được việc đấy. Tối mình sẽ lắp thêm máy vô tuyến truyền hình
trong người mình và mình sẽ nhận được tin tức cả ngày lẫn đêm.
— Và cậu sẽ không đến trường học nữa à? - Xéc-gây sợ hãi.
— Sao lại thế, mình sẽ vẫn đi học, - Điện Tử nói cho Xê-ri-ô-gia yên
lòng. - Mọi việc rất giản đơn. Mình có thể vừa trả lời câu hỏi trên bảng, vừa
nhận tin tức theo sóng vô tuyến ở trên tháp.
— Cậu là nhà phát minh xuất sắc nhất thế giới! Cậu là nhà dạy thú giỏi
nhất thế giới! - Xê-ri-ô-gia khoái trá cười rộ; chú nhớ lại chuyện chiều tối
hôm qua Điện Tử đã làm cả rạp xiếc rộn lên. - Chúng ta thỏa thuận với nhau
thế này nhé. - Chú nói to lên. - Mình sẽ đưa bóng bán dẫn cho cậu, còn cậu
sẽ kể cho mình nghe những bộ phim mà mình chưa kịp xem.
— Thế sao cậu lại cười? - Điện Tử hỏi.
— Mình nhớ đến chuyện cậu làm con khỉ hoảng sợ. Điện Tử ấy, cậu có
thể nói chuyện với những con thú và con chim nào?
— Mình có thể nói chuyện với quạ, ngỗng, én, đen-phin, sư tử, hổ, chó
sói...
— Thật là tuyệt! Như vậy thì câu chuyện về một người sống ở trong rừng
rậm biết tiếng các thú vật và sống cùng với chúng v.v... là có thật chắc? Tất