CHÚ CHIẾU BÓNG, NHÀ ẢO THUẬT, TAY ĐÁNH BÀI VÀ TỤI CON NÍT XÓM NHỎ SÀI GÒN NĂM ẤY - Trang 148

chuyện cho ba nó nghe thôi mà. Có phải nhờ thói quen đó không mà làm
bài luận văn trong lớp, nó cũng viết thẳng một lốc vào giấy mà không cần
phải viết dàn bài hay viết nháp.

Nó mở cái hộp thiếc, lấy ra xấp thư được xếp theo thứ tự ngày tháng.

Má nó nói ba nó là thầy giáo mà sao giấy viết thư vàng khè, mực khi đậm,
khi lợt giống như phải viết nhiều lần mới xong một bức thư. Lâu lâu, nó lấy
những bức thư của ba nó ra xem lại, để nghe những lời dạy dỗ. Sao nó thèm
có ba bên cạnh quá. Nó mở hú họa một bức:

Minh con. Tại con học bài không kỹ nên không làm bài được thôi. Chỉ

tội nghiệp má của con. Con mà học được ở trường của ông thầy này thì coi
như trong lòng má con, con đã đậu đệ thất.

Năm nay con 11 tuổi rồi há. Ba chỉ nhớ mặt con hồi con mới đẻ. Hôm

nọ, má có gửi cho ba tấm hình của con. Con đẹp trai, giống ba lắm... Ba với
má lấy nhau năm ba được 25 tuổi, còn má con được 22. Chắc khi ba đi làm
xa về con nhìn không ra ba quá.

Nó nhớ lại tấm ảnh ố vàng mà má nó lộng kiếng, treo trên vách. Trong

ảnh đó ba má nó đang đứng cạnh nhau, tay đang ẵm nó đang nằm bó trong
cái khăn lông. Phía sau là rặng cây, cạnh một con sông. Té ra, má nó không
phải là người xóm Ba-ra-dô này. Nghe bà con nói lại, má nó đến xóm này ở
khi nó còn đỏ hỏn... Năm nay ba nó được 36 tuổi. Chết cha, khi về ba nó
không giống ba nó trong tấm ảnh này đâu, làm sao nhận ra đây?

Năm nay con đã học lớp nhứt, sắp thi đệ thất. Con ráng học, thi đậu để

cho má khỏi phải lo lắng tiền trường cho con. Nhưng nếu lỡ con có rớt, thì
cũng là chuyện bình thường trong đời học sinh, không gì phải lo buồn, nản
chí. Tìm thầy học luyện thi, rồi mình thi lại. Con được thi tới 14 tuổi lận
mà. Học là chuyện cả đời. Quan trọng là mình có ý chí học không mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.