CHÚ CHÓ KHÔNG NHÀ - Trang 102

27.

ngày hôm sau, bố ngồi chờ tôi tan học. Tôi phải đứng bên ngoài

lớp khi bố nói chuyện với cô Steadman và cô Brooks. Cô Steadman
cứ nhìn qua cánh cửa chính và cuối cùng đi ra đưa cho tôi một ô
chữ. Cô mỉm cười và đóng cửa lại đi vào. Tôi không thể nào làm ô chữ
được.

Bố ở trong đó lâu thật lâu. Nhưng sau đó chúng tôi lại không về

nhà. Chúng tôi có một cuộc hẹn khác.

Bác sĩ dùng cây đè lưỡi ấn lưỡi tôi xuống, bấm bấm quanh cổ

tôi, đo nhiệt độ của tôi. Bác sĩ nói không thấy tôi có gì bất thường
và bảo bố đã đúng khi gặp gỡ những người ở trường. Bác ấy sẽ gửi
kết quả khám đến trường và họ sẽ liên lạc với một chuyên gia là
Tiến sĩ Colborn, một nhà tâm thần học hay đại loại thế.

Bố có vẻ lo lắng hơn so với lúc chúng tôi đến. Điều đó làm tôi

cảm thấy sợ Tiến sĩ Colborn. Tôi bắt đầu nghĩ rằng cô ấy sẽ
bắt tôi kể lại việc tôi nhìn thấy mẹ và sau đó bảo tôi đó không phải
là thật rồi bắt tôi công nhận điều đó. Tệ hơn nữa, nếu tôi nói đó
không phải là thật thì không khác gì tôi làm cho mẹ rời xa tôi mãi mãi
và có thể tôi sẽ không bao giờ gặp lại Không Nhà nữa. Mới nghĩ thế
tôi đã ghét Tiến sĩ Colborn rồi.

Chúng tôi vẫn chưa về nhà. Bố nói bố cần quay lại chỗ làm để

thực hiện những gì cuộc họp đã bàn. Xe buýt thả chúng tôi xuống
bên ngoài tòa nhà H.Packaging. Có năm người đàn ông đang đợi bên
ngoài, áo khoác không mặc mà cột ngang thắt lưng. Họ hầu như
chẳng chú ý gì khi bố đi đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.