rất dễ nhớ vì chỉ có ba chữ cái: ngoắc vào ngón tay út (một tí như
kết giao bạn bè, kết giao bạn bè, bạn bè mãi mãi, ngoại trừ dùng
ngón trỏ), vỗ ngón tay cái, và đặt ba ngón tay vào lòng bàn tay kia.
Sam chỉ cho tôi trên bàn tay tôi. Mới đầu, để theo kịp tôi phải ghi lại
từng chữ cái cậu ấy làm. Sam rất kiên nhẫn. Khó mà diễn tả được
cảm giác ai đó chạm vào bàn tay của bạn và tạo ra những chữ cái. Nó
giống như kiểu vừa cảm nhận vừa lắng nghe.
Sau đó Sam đánh vần một câu hỏi, như thể cậu ấy bước đến và
hỏi tôi: “Tại sao cậu không nói?”
Tôi chỉ được nghe giọng nói của Sam phát ra khổ sở và bị ghì chặt
trong cổ họng. Và cậu ấy cũng chưa bao giờ nghe giọng nói của tôi.
Giờ đây tôi như gặp cậu ấy hoàn toàn lại từ đầu, đồng thời, cũng
như thể cậu ấy là người bạn đầu tiên của tôi, người mà tôi đã quen
biết tự bao giờ.
Tôi không biết nói với cậu ấy điều gì. Thật chậm, tôi vỗ lên bàn
tay cậu ấy, “Tớ không muốn.” Nhưng Sam không bỏ cuộc.
“Tớ không muốn bị mù và điếc,” cậu ấy đánh vần.
“Nhưng cậu có thể nghe được một ít.”
Cậu ấy cười. “Chỉ một lần, tớ nghe được tiếng một con chuột.”
Tôi không biết có phải ý Sam nói là cậu ấy nghe tiếng con
chuột bằng tai của cậu ấy không. Tôi thấy cậu ấy đang nhớ lại.
Cậu ấy mở bàn tay ra giống như con chuột đang ở đó, run rẩy. Nó
không ở đó trong bàn tay của cậu ấy, nhưng nó ở đó, trong tâm trí và
trái tim cậu ấy. Cậu ấy hạ bàn tay xuống nền nhà, thả nó đi, thả
cho nó chạy và trốn đi.
“Nó nghe như thế nào?” Tôi đánh vần.