CHÚ CHÓ KHÔNG NHÀ - Trang 146

Tôi nhìn thấy nỗi buồn buông xuống khuôn mặt Sam.

Và tôi định nói với cậu ấy về lắng nghe và nghe thấy, nhưng

như thế sẽ gạt Sam ra ngoài. Mẹ nói hát không phải như thế,
không gạt một ai ra. Nó kết nối mọi người lại với nhau.

“Nó là một món quà,” tôi nói. “Nó là một thứ mà cậu sẽ trao

tặng.”

Tôi nghe thấy tiếng một con chim két đang hót. Lắng nghe

tiếng hót ngọt ngào của chim két, mẹ thì thầm. Lắng nghe nó
hát sẽ tốt cho giấc ngủ và giấc mơ
. Tôi biết Sam không thể
nghe thấy mẹ nhưng tôi tự nhủ biết đâu cậu ấy có thể cảm nhận
được mẹ đang ở đâu đó sâu thẳm bên trong, như tôi đã từng cảm
nhận.

“Nó là một thứ mà mẹ đã trao tặng cho tớ.”

“Mẹ cậu thật tuyệt,” cậu ấy nói, “Tớ có thể nói. Tớ có thể cảm

nhận được nó, giống như mẹ cậu đang ở đây với cậu bây giờ.” Cậu
ấy nắm tay tôi. Và tôi nhận ra làn da cậu ấy mới đặc biệt làm sao,
trái tim cậu ấy mới rộng lớn biết bao. “Tớ tin cậu,” cậu ấy nói.

“Mẹ của cậu cũng rất tuyệt vời,” tôi đánh vần lên tay Sam.

Sam hít cái ống hít. “Mẹ tớ nghĩ tớ vẫn là em bé. Mẹ tớ không

cho tớ làm những gì tớ muốn.”

“Cậu muốn làm gì?”

Sam nhún vai và nghểnh mặt lên, mái tóc ngố dài phủ lên khuôn

mặt. Cậu ấy ngồi dậy, cố hít một hơi thật sâu, giữ không khí
trong lồng ngực ưỡn cao lên. Cậu ấy ho và nói lắp bắp, ném cái
ống hít xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.