CHÚ CHÓ KHÔNG NHÀ - Trang 147

“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi. Tôi chưa từng nhìn thấy cậu ấy

như thế.

Sam nắm bàn tay tôi đặt lên ngực cậu ấy, ngay chỗ trái tim.

Cậu ấy nghiêng tới và áp tai tôi vào đó, lắng nghe một nhịp đập rõ
ràng khác lạ.

Cậu ấy hơi mỉm cười, rồi nói, “Nó không hoạt động tốt lắm.”

Tôi nghĩ về trái tim của Sam. Đối với tôi, cậu ấy có một trái

tim tốt hơn bất kỳ ai có thể có, một trái tim huyền diệu sẽ mách
bảo với cậu ấy những gì tôi mơ ước.

“Tớ không muốn phẫu thuật một lần nữa.”

Cậu ấy kéo cổ áo thun xuống, chỉ cho tôi thấy một vết sẹo

lồi màu hồng ngoằn ngoèo xuống đến giữa ngực.

Tôi nhớ đến miếng dán trên tờ lịch của Sam: Ngày quan trọng .

“Nó sắp rồi phải không?” Tôi hỏi.

Cậu ấy gật đầu. “Mẹ tớ rất sợ,” Sam đánh vần.

Tôi định nói là cậu ấy đang ích kỷ. Tôi bây giờ thậm chí chẳng

còn mẹ nữa. Và khi tôi có cảm giác như tim mình có một vết
thương, chút xíu nữa tôi đã tranh cãi với cậu ấy. Nhưng có điều gì
đó khiến tôi nghĩ khác đi. Tôi nhớ con chuột Sam tả lại cho tôi
trong tâm trí cậu ấy, rất nhỏ bé nhưng mạnh mẽ bên trong và tôi
hiểu ra Sam không phải đang nói về mẹ cậu ấy.

“Đừng sợ,” tôi đánh vần. “Tớ sẽ luôn ở bên cậu. Cậu là bạn tốt

nhất của tớ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.