39.
sam và tôi ngồi trên bức tường bên ngoài nhà. Đường tối mịt,
nhưng trên cao bầu trời vẫn mờ sáng dù cho đêm đã về khuya.
“Cậu phải thuyết phục bố cậu khi Jed mang Không Nhà về,”
Sam nói.
“Bố không tin tớ.”
“Cậu phải làm cho bố cậu tin.”
“Bằng cách nào?”
“Cậu phải nói với bố cậu,” Sam quả quyết. “Nói cho bố cậu
biết là Không Nhà đối với cậu quan trọng đến dường nào.” Cậu
ấy lấy cái ống hít ra khỏi túi. “Cậu muốn có Không Nhà đúng
không?”
“Hơn bất cứ thứ gì, tớ muốn Không Nhà đến sống với gia
đình tớ, để gia đình tớ lại có bốn thành viên.”
Sam dịch theo bức tường, tựa vào tôi. “Một bài hát thì như thế
nào?” Cậu ấy vỗ vỗ tay tôi hỏi.
Đôi lúc Sam làm tôi có cảm giác như tôi thực sự rất thông minh
và cậu ấy hỏi tôi vì cậu ấy nghĩ tôi biết câu trả lời. Thầy Crisp
biết mọi thứ về âm nhạc và ca hát. Mẹ tôi cũng vậy.
“Nó bắt đầu từ chỗ này trở xuống,” tôi đánh vần, vỗ bàn tay
lên cái bụng gầy nhom của Sam. Nó gây nhột và làm cậu ấy bật
cười. “Nó bắt đầu với hơi thở của cậu…”