CHÚ CHÓ KHÔNG NHÀ - Trang 157

Sam nắm tay tôi. “Mẹ cậu đang ở đây đúng không?” Cậu ấy

đánh vần hỏi.

Tôi đặt bàn tay cậu ấy lên má và gật đầu. Mẹ nhạt nhòa đi;

màu đỏ của chiếc áo khoác dần tan biến. Sam run rẩy và tái nhợt.

Tôi thở một hơi thật sâu. Tôi thực sự đang rất hoảng sợ vì lo

lắng cho Sam. Thế nên tôi mở miệng mình và kêu cứu. Nhưng
không có gì xảy ra. Giọng tôi không bật ra tiếng. Tôi thậm chí
không biết mình sẽ kêu lên như thế nào. Tôi thử lại lần nữa.
Không có âm thanh nào bật ra ngoài tiếng sóng vỗ mặt hồ.

Sam nắm tay tôi và đánh vần ba chữ cái

[1]

. Cậu ấy đặt ngón

tay cái của cậu ấy lên cả hai đầu ngón tay trỏ của tôi, vỗ vào ngón
tay cái tôi, rồi lại đặt ngón tay cái của cậu ấy lên cả hai đầu ngón
tay trỏ của tôi. Nói xong đầu cậu ấy gập về phía trước. Ngực cậu
ấy gần như không cử động gì nữa và tôi không nghe thấy cậu ấy
thở.

Tôi hít không khí vào lồng ngực và bụng cho thật căng, đủ để vỡ

ra thành tiếng. Bằng tất cả hơi sức của mình, tôi hét lên từ mà
Sam đánh vần, từ mà tôi biết tôi phải hét lên.

“BỐ!”

Xuyên qua những màn mưa dày đặc, Không Nhà xuất hiện cạnh

phòng bán vé. Mẹ lại sáng rực lên lần nữa. Nó chạy thẳng xuống
nước đến chỗ chúng tôi. Mấy bàn chân có móng vuốt dài của nó
giống như những mái chèo, tôi khoác một cánh tay của Sam qua cổ
nó và tay còn lại vào người tôi rồi cùng nhau chúng tôi cố gắng
bơi vào bờ. Chúng tôi không đủ sức. Bây giờ tôi không thể nào thở
được vì nước đang chảy đầy vào miệng, còn Không Nhà thì đang
cố gắng chống chịu, ngẩng đầu nó lên cao hết cỡ khỏi mặt
nước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.