CHÚ CHÓ KHÔNG NHÀ - Trang 163

43.

sam đang nằm trên giường bệnh, với mấy ống và dây nhựa

xung quanh người, máy kêu bíp bíp.

Cô Cooper ôm chầm lấy tôi và bảo tôi nói chuyện với Sam, cậu

ấy đã tỉnh, nhưng vẫn còn rất yếu.

Sam xanh tái, môi thâm đen. Hai mắt mở ra và trợn lên một

chút. Cậu ấy vẫy vẫy tay lên như là biết tôi và bố đang đứng ở
gần. Bàn tay cậu ấy trông yếu ớt, nhưng cậu ấy vỗ vỗ tay tôi hỏi,
“Giờ cậu đã nói chuyện chưa?”

“Rồi,” tôi trả lời.

Cô Cooper nhìn bố và họ mỉm cười với nhau.

“Rồi!” Tôi hét to lên.

“Tớ nghe thấy cậu nói rồi,” Sam nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.