Sam đã ngồi ở bàn ăn, với tay kéo một cái ghế lại sát ngay bên
cạnh mình. Nó chẳng hề chú ý gì đến tôi nên tôi tựa vào cái ghế.
Sam bỏ mấy thứ lấy trong hộp vào một cái khay. Có một cái mặt
đồng hồ bên trong đính những con số. Sam gắn nó vào một cái
vòng có những chữ nổi xung quanh. Hướng dẫn ghi trên vòng cho
biết những chữ nổi ấy có thể giúp Sam đọc được. Sam im lặng gắn
vào rồi lật ngược lại và lách cách gắn mấy chi tiết khác vào phía
sau cái đồng hồ. Tôi sờ nắn hai bánh răng cưa mà Sam gửi trong
bàn tay, cố đoán vị trí của chúng trong chiếc đồng hồ.
Trong không khí im lặng đó, bạn có thể nghe được tiếng lách
tách, tích tắc vọng ra từ căn nhà. Một tiếng va chạm ở trên lầu,
giọng nói nghèn nghẹt của bố, tiếng ù ù của tủ lạnh. Tiếng tôi thở.
Tiếng Sam thở, nhanh hơn tôi. Sam nghiêng người gần tôi hơn,
như thể nó đang cố nghe xem tôi đang làm gì. Có một cái ống nhựa
nhỏ xíu mắc vòng quanh vành tai và đặt một đầu vào bên trong lỗ
tai trái của Sam.
Cô Cooper mang vào hai ly nước ép, đặt một ly và một cái khăn
vào tay Sam. Sam nghiêng người ngóng theo tiếng bước chân khi cô
ấy đi ra, uống ừng ực hết ly nước ép, rồi lấy ống tay áo quệt
ngang miệng, dù cho cái ống tay dài mềm mại đó không che hết
khóe miệng.
Sam đưa lòng bàn tay về phía tôi, nước ép vẫn lấp lánh trên tay
áo. Tôi biết nó muốn điều gì dù nó không nói tiếng nào.
Tôi bỏ hai cái bánh răng cưa lúc nãy vào bàn tay gầy nhẳng của
Sam.
Sam cười, như thể nó đang nhìn vào cái gì đó bên trong tâm hồn
mình hay đang nhớ lại những kỷ niệm hạnh phúc. Tôi cũng mỉm cười
theo. Nhưng nó không biết điều đó.