nào, thì không thể nào trả lời dứt khoát và chính xác. Có những vị tướng
được vinh danh vì những chiến công, nhưng trên thực tế họ đã làm tất cả
mọi việc có lợi cho kẻ thù, họ đã chiến thắng chỉ vì hoàn cảnh thuận lợi đủ
sức áp đảo được những sai lầm của họ. Và đôi khi người ta đã lên án những
vị chỉ huy thua trận nhưng chính những người đó đã đưa ra những quyết
định thiên tài nhằm cứu vãn cho thất bại không thể tránh khỏi.
Người quản lí doanh nghiệp tư nhân chỉ giao cho các nhân viên mà ông
ta phân cho những nhiệm vụ độc lập một chỉ thị duy nhất: kiếm được nhiều
lợi nhuận nhất. Tất cả những gì ông ta có thể nói với họ đều nằm trong
mệnh lệnh duy nhất này, và chỉ cần theo dõi sổ sách kế toán là ông ta đã có
thể kiểm tra một cách dễ dàng và chính xác mức độ hoàn thành của họ.
Người lãnh đạo tổ chức hành chính có một vị thế hoàn toàn khác. Ông ta
giao cho những người dưới quyền nhiệm vụ mà họ phải thực hiện, nhưng
ông ta không thể biết chính xác là những phương tiện được sử dụng trong
hoàn cảnh đó có thật sự phù hợp và tiết kiệm nhất hay không. Nếu ông ta
không phải là một người toàn trí toàn năng trong tất cả các công sở và văn
phòng trực thuộc, thì ông ta không thể nào biết được là có thể đạt được kết
quả như thế với chi phí thấp hơn về lao động và vật tư hay không. Không
cần thảo luận ở đây một thực tế là kết quả công việc không được thể hiện
bằng những con số mà chỉ có thể đánh giá một cách gần đúng. Vì chúng ta
không xem xét những biện pháp quản lí hành chính từ quan điểm những
hiệu ứng phụ mà nó gây ra, mà chỉ xem xét từ ảnh hưởng mà nó tạo ra đối
với hoạt động của bộ máy quản lí, nên chúng ta chỉ quan tâm tới kết quả
nhận được trong tương quan với chi phí bỏ ra.
Vì không thể xác định được mối tương quan như thế theo kiểu hạch
toán thương mại cho nên người lãnh đạo cơ quan quản lí hành chính phải
cung cấp cho các nhân viên dưới quyền những chỉ dẫn mà họ buộc phải
thực hiện. Trong những chỉ thị như thế người ta đã dự liệu, một cách chung
nhất, biện pháp giải quyết công việc. Nhưng ngay cả trong những trường
hợp khẩn cấp, vẫn phải được cấp trên đồng ý thì mới có thể chi tiêu - thủ