CHỦ NGHĨA VÔ THẦN - Trang 39

Khi phản đối cả hai đối tượng giáo điều nêu trên rằng niềm tin của họ
là không minh chứng được, từ đó không có cách nào có thể chắc
chắn rằng họ là đúng.

Nhưng điều này không có nghĩa là họ sẽ trở nên bất khả tri. Tất cả

chỉ có nghĩa là họ nên cho phép sự bất khả đối với niềm tin của họ:
họ chỉ cần phải thừa nhận là họ có thể sai. Điều này không phải là
bất khả tri. Thật vậy, một người có thể đã rất tin và vẫn chấp nhận
tính bất khả của họ. Ví dụ, một người vô thần nói họ tin rằng không
có lí do chính đáng cho việc là bất cứ người nào hơn là một người vô
thần, và bản thân họ không thể tưởng tượng một tình huống phát
sinh là họ sẽ từ bỏ niềm tin mà vẫn không giáo điều, chỉ miễn là họ
thừa nhận khả năng họ có thể là sai. Tất nhiên, người ta không thực
sự không giáo điều, trừ khi một sự chân thành thừa nhận khả năng
này và không hành động, chỉ là lướt về phía đó. Miễn là sự chân
thành đó là có, và không có lí do để tại sao một người đã không thể
giữ vững niềm tin vô thần, và do đó bước theo con đường năm giữa
giữa thuyết bất khả tri và thuyết giáo điều.

Tại sao con đường trung gian này thường bị bỏ qua? Tôi nghĩ

rằng đó là do một phần của cả một huyền thoại, mà nguồn gốc của
nó đối với các triết gia, ví dụ như Plato, thì các tri thức đó hoàn toàn
là chắc chắn hoặc hoàn toàn không phải là tri thức. Chúng ta có xu
hướng nghĩ rằng việc chỉ đưa ra cở sở để nghi ngờ là đủ để đảm
bảo cảnh báo niềm tin của chúng ta. Nhưng nếu bạn không thể chắc
chắn thì bạn không nên có ý kiến. Tuy nhiên, câu châm ngôn này
không thể kéo theo vế sau. Chúng ta không thể hoàn toàn chắc chắn
về bất cứ điều gì, vậy thì có thể ta nên bảo vệ cho sự thực về sự tồn
tại của chúng ta (và thậm chí chỉ khi chúng ta biết nó). Vì vậy, nếu
chúng ta không được chứng minh khi tin vào bất cứ điều gì thì chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.