CHỮ NGƯỜI TỬ TÙ - Trang 117

như thế là tiện là dễ gọi được. Người ngoài người ta cười cho.

Cậu Cử vội chạy xuống nhà rồi lại chạy lên ngay. Nói tiếp về việc bày

cỗ tháng tám, cậu Cử thưa:

- Đã đến mấy năm nay, nhà ta bỏ mất cái tục lệ ấy. Cứ kể có bày ra lại,

nó cũng vui nhà.

Dưới nhà, lại vẳng đưa lên cái giọng ru con ban nãy:

“À ơ, Tố Tâm thừa chút hương trời... à ơ ư...”.

Ông cụ già bằng lòng. Người con dâu thứ ở nhà dưới ru trẻ theo cái ý

của ông già vừa ngỏ với cậu Cử. Cậu Cử cũng hài lòng vì vợ đã tỏ ra là một
người thuần thục, biết nghe lời gia huấn. Không những thế, mợ Cử còn tỏ
ra là người cũng võ vẽ thi ca nữa. Vì con gái út là một thứ hương thơm bắt
được của trời!

Thằng Ngộ Lang, đứa con đầu lòng lên bảy tuổi, chạy lên mách với

cậu Cử: -Em” Tố Tâm ngủ rồi cậu ạ”. Rồi nó leo lên sập, nhảy vào lòng
ông nội, cũng đòi uống trà tàu. Cái lối chạy lên làm nũng ông nội như thế,
và được ông nội thoả thuận, thằng Ngộ Lang đã có thói quen. Ông già sáu
mươi yêu cháu vô cùng. Có khi ông lại đọc cả thơ chữ Hán đẻ cho đứa trẻ
sớm thông minh kia ngồi nhại mình. Nhớ được một hai câu ngũ ngon ngăn
ngắn, nó lại chạy xuống bếp túm dải yếm mẹ và đọc sai gần hết để mợ Cử
lại phải phì cười chữa lại từng thanh âm một. Từ khi cụ Thưuợng Nam
Ninh không ở chức Tổng đốc vùng xuôi, về trí sĩ ở Hà Nội tại cái nhà ngói
chật hẹp phố Hàng Gai này, thằng Ngộ Lang là một cái vườn cảnh cho cụ
vui cái thú điền viên. Cụ khen cháu cụ là đĩnh ngộ. Mỗi bữa rượu sớm, mỗi
tuần trà trưa, cụ đều cho Ngộ Lang ngồi kèm một bên. Đã mấy mươi lần,
vợ chồng nhà Cử Hai hết sức van xin ông đừng nuông cháu quá, sợ Ngộ
Lang đâm ra hỗ. Cụ Thượng phật ý, bảo dâu và con nếu không để cho cụ
như thế thì cụ vào ở trong huyện Thọ Xương vậy. Vợ chồng cậu Cử không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.