mùi trấu ở trong. Cho nên bề dưới chưa được lấy gì làm khoái hoạt lắm”.
Hắn lạy tạ, tráng ấm chén, lay khay hoàn lại nhà chủ. Lau xong cái ấm độc
ẩm của hắn, hắn thổ cái vòi ấm kỹ lưỡng cất vào bị, rồi xách nón, vái lạy
chủ nhân và quan khách, cắp gậy tập tễnh lên đường . Mọi người cho là
một thằng điên không để ý đến. Nhưng buổi chiều hôm ấy, cả nhà đều lấy
làm kinh sợ người ăn mày vì, ở lọ trà đánh đổ tung vãi ở mặt bàn, chủ nhân
đã lượm được ra đến mươi mảnh trấu”
Truyện được cập n--hật nhanh nhất tại -iread.vn-
Ông cụ Sáu nghe khách kể đến đấy, thích quá, vỗ đùi mình vỗ đùi
khách, kêu to lên:
- Giá cái lão ăn mày ấy sinh vào thời này, thì tôi dám mời anh ta đến ở
luôn với tôi để sớm tối có nhau mà thưởng thức trà ngon. Nhà, phần nhiều
lại toàn là ấm song ấm quý.
- Cổ nhân cũng bịa ra một chuyện cổ tích thế để làm vui thêm cái việc
uống một tuần nước đấy thôi. Chứ cụ tính làm gì ra những thứ người lạ ấy.
Ta chỉ nên cho nó là một câu giai thoại.
- Không, có thể như thế được lắm mà. Tôi chắc cái lão ăn mày này đã
tiêu cả một cái sản nghiệp vào rừng trà Vũ Di Sơn nênhắn mới sành thế và
mới đến nỗi cầm bị gậy. Chắc những thứ trà Bạch Mao Hầu và trà Trảm Mã
hắn cũng đã uống rồi đấy ông khách ạ. Nhưng mà, ông khách này, chúng ta
phải uống một ấm trà thứ hai nữa chứ. Chẳng nhẽ nghe một câu chuyện thú
như thế mà chỉ uống với nhau có một ấm thôi.
Thế rồi trong khi cụ Sáu tháo bã trà vào cái bát thải rộng miệng vẽ
Liễu Mã, ông khách nâng cái ấm quần ẩm lên, ngắm nghĩa mãi và khen:
- Cái âm của cụ quý lắm đấy. Thực là ấm Thế Đức màu gan gà. “Thứ
nhất Thế Đức gan gà; - thứ nhì Lưu Bội; - thứ ba Mạnh Thần”. Cái Thế