CHỮ NGƯỜI TỬ TÙ - Trang 69

Bà Khoá tủm tỉm nhìn chồng một cách kính yêu vô hạn.

Trong cái cười kín đáo của người vợ nhà nho kiết kia, người ta có thể

hình dung ra cả một thế giới “mực tầu giấy bản” thủa nọ có những hiền phụ
chỉ biết một việc khuất phục, tháo vát và hy sinh để cho chồng đủ lực nằm
dài trên bục điểm son trang sách mộc bản, và nghêu ngao ngâm thơ Đường
Tống.

Ông Khoá Liêm được thể lại càng lên nước, rung đùi rõ nhiều. Ông lại

kéo một mồi thuốc nữa! Trông cặp mắt lim dim và cái mồm tròn như chữ O
đang thởi ra những vòng khói đặc, trông kỹ nét mặt ông Khoá đã ruỗi hết
những đường gân, bà Khoá nghĩ ngợi: “Ai dám bảo chồng mình là khổ?
Tưởng chồng mình như thế mà không thành được người sung sướng trên
thế gian, thì cũng nên lấy làm lạ đấy. Chỉ nghe thấy tiếng nói và giọng cười
thôi, thì ai cũng tưởng là sang lắm! Thật là sang sảng như chuông!”.

Bỗng ông Khoá hỏi gọn một câu:

- Bây giờ, nhà phải đi mượn đâu lấy hai đồng bạc để tôi ăn đường...

Nếu không đủ thì ít ra cũng phải có một đồng rưỡi.

- Mượn ở đâu? Những chỗ quen biệt đều... vướng cả rồi!

- Nào tôi có biệt! Cái đó là công việc của nhà nó chứ? Thế mọi lần thì

sao? Nhà nó quên rồi à?

Bà Khoá lại cười tủm tỉm. Ông Khoá lại rung đùi ngâm thơ tướng mãi

lên cho đến lúc cao hứng quá, phải cho miệng nghỉ ngâm để rít một điếu
thuốc lào to và chặt hơn mấy điếu thuốc trước nữa.

Buổi chiều mùa đông ấy là hôm đầu thán và lại là hôm chủ nhật, vợ

chồng ông tú đang sắp ngồi vào mâm cơm, thì một chiếc xe tay đã đặt ở
trước hiên nhà ông Tú, một ông khách đứng tuổi, ăn mặc nửa kim nửa cổ,
tay ôm một bọc lớn, tay chống chiếc ô đen đã đổi ra mầu xám xanh...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.