CHỮ NGƯỜI TỬ TÙ - Trang 72

“người cố hữu của mình thế này thì ra còn nửa tháng nữa mới về. Thế là
hỏng cái đám này. Cái số anh Tú thật hôm nay lại vào ngày “đại tiểu hao”.
Mình có muốn lấy của anh ấy nữa đâu? Thật là hai vai có quỷ thần chứng
minh... một món cầm về cho qua những ngày thất nghiệp. Cái đó không sợ.
Nhưng mình đã lấy tiền của vợ chồng anh ấy thì mình còn làm gì hưởng
được cái khoái chí phong lưu và có những lúc nhàn tản đi ra Kinh Bắc chỉ
để ngắm non sông mà thôi!”.

Ông Khoá Liêm càng nghĩ càng lấy làm buồn cười cho mình. Rồi ông

ngượng nghịu, khi phải trả lời vợ chồng ông Tú:

- Ấy vì ông bạn tôi đi vắng ạ!

Vợ chồng ông Tú tủm tỉm. Ông Khoá nói tiếp:

- Tôi ở chơi đây với anh chị một đêm nay thôi, nhà bận lắm! Mai tôi

xin về.

Vợ chồng ông Tú trách móc, cố giữ khách, nhưng khách van lơn nhất

định xin về, kêu rằng nếu tối mai không có ở Thanh Hoá thì nhỡ hết nhiều
công việc lớn!

Đêm khuya, ông Khoá vắt tay lên trán nằm nghĩ nát óc, tìm một cách

gì cho đỡ ngượng để xin tiền ông Tú. Vả lại coi bộ tháng này vợ chồng ông
tú cũng túng dữ. Rét thế này à vẫn cái áo bông đụp cũ! Nhưng nếu không
mặt dạn mày dầy cố hỏi thì đừng nói gì đến mang được bảy đồng về nhà
nữa: hãy một số tiền ăn đường cũng đủ khó nói rồi. Thế thì, đã đến nước
này, ông Khoá đành phải cứ xin tiền của ông Tú.

Ông lại hút thuốc lào! Cái thú đêm đông sương lạnh khoác chiếc mền

bông, ngồi xổm hút thuốc lào, là một cái thích dễ truyền nhiễm. Ông Tú
cũng chạy lại gần giường bạn, cũng hút và hỏi:

- Chú nhất định về! Mai đi tầu nào!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.