CHỮ TRINH VÀ ĐỜI NGƯỜI PHỤ NỮ - Trang 166

Trinh Trinh chợt khóc:
- Chị L ơi em khổ lắm.

Ngọc Lệ rút khăn lau nước mắt cho nàng, cất giọng dịu dàng:
- Đừng khóc, chuyện như thế nào kể cho chị nghe đi.
Trinh Trinh ngẩn đầu dậy, nhìn Ngọc Lệ nói thiết tha:

- Chị L, em không có chị em. Thuở Nhỏ chị em mình lại chung sống với

nhau, em nghĩ rằng chị cũng thương em như em thương chị phải không?

Ngọc Lệ vén mấy cọng tóc lòa xòa trên má nàng:
- Sao em còn hỏi chị như vậy? Có chuyện gì em nói đi. May ra chị giúp

được em. Trinh Trinh, tại sao em giấu dì dượng hả?

Nước mắt lại rơi thánh thót:
- Em khổ lắm, nhưng em xin chị thương em chị đừng tiết lộ chuyện này

cho cha mẹ em biết nhé.

Ngọc Lệ gật đầu. Trinh Trinh khe khẽ kể lại đầu đuôi câu chuyện của

mình. Nghe xong, Ngọc Lệ thở dài:

- Chuyện của em không đơn giản đâu, nếu không tế nhị Sẽ mất tất cả.
Trinh Trinh cắn môi gật đầu:
- Em biết, nên em sợ Ba mẹ em làm ầm Ĩ lên. Chị có biết không, em đã 1

lần tự vận.

- Thảoự vận? – Ngọc Lệ kêu lên hốt hoảng – Em có điên không? nhưng ai

đã cứu em?

Trinh Trinh cúi xuống ly kem:
- Anh Khải

Ngọc Lệ nhíu mày:
- Thảoheo lời em kể, thì từ lúc em tự vận Khải có bớt gay gắt đay nghiến

nhưng vẫn không ở với em?

Trinh Trinh hổ thẹn gật đầu. Ngọc Lệ nói tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.