CHỮ TRINH VÀ ĐỜI NGƯỜI PHỤ NỮ - Trang 172

Dạ Thảo cười lạt móc từ trong túi áo ra 1 vật:
- Vậy chứ vật này là vật gì? Hừ, nói không yêu người ta mà lúc nào cũng

giữ kè kè kỷ vật bên mình.

Khải chợt lạnh người khi nhận ra đấy là chiếc mặt giây chuyền bằng ngọc

mà Trinh Trinh dã tặng cho chàng trong ngày sinh nhật. Chàng dịu giọng
giải thích:

- Dạ Thảo, em hiểu lầm rồi, Vật này là …
Dạ Thảo nhìn thẳng vào mắt chàng:

- Là cái gì? … nếu không là kỷ vật tình yêu? “Mừng Sinh nhật anh yêu

“Trời ơi! – Ngàng lại nghiến răng ken két – Lại còn lồng hình đám cưới của
mình nữa chứ."

Biết có nói thật Dạ Thảo cũng không làm sao hiểu nổi những khúc mắc

bên trong. Khải vụng về nói:

- Thảo à … chuyện này thật là khó.. nhưng em hãy tin là tình anh không

thay đổi.

Dạ Thảo lắc đầu:
- 20 tháng 12 mới hơn 1 tháng, tôi không thể nào tin lời anh được - Nàng

chợt gục đầu vào lòng bàn tay oà khóc - Dể Mừng sinh nhật anh người ta
tặng cả 1 món quà to quí giá như thế này đây. Còn tôi, tôi chẳng có gì để
tặng cho anh. Nếu có cũng chỉ là lấy tiền của anh tặng lại anh thôi.

Khải thở dài, lấy khăn tay khẽ chậm nước mắt cho nàng nói tha thiết:

- Đừng khóc nữa em. Dù nàng có tặng cho anh món quà quí giá gấp trăm

lần thế này anh cũng chẳng màng. Anh chỉ yêu có em thôi.

Nàng ngước mắt lên nhìn chàng nồng nàn âu yếm.
- Anh nói thật.

Khải mỉm cười gật đầu, tay anh nhẹ vuốt những sợi tóc vương loà xoà

trước trán, kéo nàng ngả vào vòng tay nói yêu thương:

- Em thật là dại dột, hờn ghen làm chi cho hao tổn tinh thần? anh đã nói

yêu em mãi mãi. Anh quý em hơn mọi thứ trên đời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.