CHỮ TRINH VÀ ĐỜI NGƯỜI PHỤ NỮ - Trang 178

Ngọc Lệ với tay lấy 1 điếu thuốc hút thật điệu nghệ:
- Chẳng có gì khó lắm đâu. Dạ Thảo chỉ có việc mặc những bộ quần áo

thật đẹp rồi đứng yên cho chu”ng tôi chụp hình là được.

Dạ Thảo buông 1 câu ngớ ngẫng:
- Quần áo đẹp, nhưng ở đâu?
Thanh cố giấu nụ cười sau hàng ria mép:

- Chuyện quần áo Dạ Thảo đừng có lo. Chúng tôi hứa sẽ chu toàn đầy đủ.

Cứ mỗi 1 kiểu hình Dạ Thảo sẽ được trả 1,000 đô.

Dạ Thảo nhíu mày:
- Nhưng tôi không sang Mỹ làm sao xài tiền đô được?

Ngọc Lệ kêu lên ngạc nhiên:
- Ồ! … À, nếu vậy thì chúng tôi sẽ trả bằng tiền Việt Nam cho Dạ Thảo 1

triệu sau 1 pô hình. Dạ Thảo chịu không?

1 triệu! Dạ Thảo chớp mắt tưởng mình nghe lầm. Đối với 1 cô gái gánh

nước mướn, số tiền đó quả là to lớn. Vì để có được nó nàng phải bỏ công ra
gánh cả năm. Đằng này, chỉ đơn giản là đứng yên cho người ta chụp 1 pô
hình vừa được đăng lên bóa lại vừa có tiền. Qúa dễ dàng!

Thanh thấy nàng ngẩn ngơ lâu quá khẽ nhắc:
- Sao? Dạ Thảo nghĩ sao?
Nghĩ sao? 1 công việc hái ra tiền quá dễ dàng. Nàng còn nghĩ ngợi làm gì

nữa? Rồi đây nàng sẽ có tiền riêng sẽ giàu có, Khải sẽ không còn khinh rẽ
nàng nữa, Dạ Thảo chợt mỉm cười:

- Được, tôi nhận lời
Không ngờ được nàng nhận lời 1 cách nhanh chóng như vậy, Ngọc Lệ kêu

lên mừng rỡ:

- Ồ! Cám ơn Dạ Thảo lắm. Ngày mai 8 giờ sáng chúng tôi sẽ đến đón cô.

- Ô! Không được đâu. – Dạ Thảo khẽ kêu lên
Thanh ngạc nhiên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.