CHỮ TRINH VÀ ĐỜI NGƯỜI PHỤ NỮ - Trang 182

- Vì en nghĩ con sẽ chiếm mất thời gian vàng ngọc của mình.Em sợ Mình

sẽ già sẽ xấu và anh chẳng thèm yêu em nữa.

Khải cười ngất:

- Em suy diễn lung tung, ăn nói bậy quá. Làm sao mà hết yêu em được.

Nếu em sanh cho anh 1 nàng công chúa dễ thương hoặc 1 chàng hoàng tử
oai hùng thì anh hứa sẽ yêu em mãi mãi.

Nàng dặt đầu lên đùi chàng:
- Anh nói thiệt nhé!

Khải gật đầu, tay nhẹ vuốt tóc nàng. Dạ Thảo lim dim mắt, ngủ vùi trong

vòng tay nóng ấm của chàng.

Quăng phịch cái bóp xuống bàn, Dạ Thảo cáu kỉnh nhìn xuống chiếc bụng

bầu. Mặc dù nàng đã cố nịt thật sát nhưng nó vẫn u lên dưới làn vải mỏng.
Thật là bực mình!

Hơi bia bốc lên mờ mắt, Dạ Thảo đưa tay lên ngực chận cơn buồn nôn.

Đầu óc quay cuồng, nàng nhớ lại buổi dạ tiệc hôm nay do Henry Thanh tổ
chức. Đúng là rời khỏi nhà mới biết trời cao đất rộng. Từ lúc nhận làm
người mẩu cho Thanh, nàng mới thấy mình sáng mắt ra nhiều lắm. Người
Tây Phương có khác. Họ dạn ăn dạn nói, lịch sự ga lăng đu”ng kiểu. Ở căn
biệt thự 4 tầng của Thanh, nàng như 1 vầng hào quang sáng tỏa, ai ai cũng
muốn được chuyện trò kết thân, cụng ly chúc mừng và khen nàng xinh đẹp.

Những mỹ phẫm đắt tiền mà trước đây nàng chỉ biết thèm thuồng mơ qua

khung cửa kiếng. Giờ đây là những món quà vụn vặt mà mọi người hào
phóng tặng cho nàng.

Dạ Thảo với tay tìm cái bóp, cầm thỏi son của Ngọc Lệ tặng cho. Nàng

thử kẻ lên môi, màu đỏ bóng của thứ son Mỹ đã làm cho đôi môi của nàng
thêm xinh đẹp khiêu gợi những nụ hôn cháy bỏng. Dạ Thảo bỗng dưng tiếc
cái thời con gái. Giá như nàng chưa có chồng, nàng sẽ còn được ngưỡng mộ
tới đâu! Nói gì thì nói, cái bụng bầu của nàng không ít cũng khiến cho 1 số
người e ngại, tiếp xúc không được tự nhiên cho lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.