CHỮ TRINH VÀ ĐỜI NGƯỜI PHỤ NỮ - Trang 214

Khải thẹn thùng rút tay:
- Thôi thôi, cho anh xin lỗi nghe.- Nhắc đến con chàng chợt nhớ, kêu lên

– Ồ! Anh quên mất, con đâu rồi em? Nó bệnh gì sao em không bảo Ngọc
Tuyết lấy thuốc cho con uống?

Dạ Thảo thọc tay vào túi áo chàng chọc phá, giọng nàng trong như giọng

trẻ con:

- Si Si có bệnh gì đâu. Tại ban sáng sợ má không cho em bế con đi nên

em mới nói dối với má vậy mà.

Khải vuốt tóc vợ hỏi ngạc nhiên:

- Vậy em bế con đi đâu? Con còn nhỏ ra đường không nên.
- Ông già phong kiến này! – NÀng nhéo mũi chàng – Ở tây phương con

nít mới sanh người ta còn cho nhúng ngay xuống suối.

Không muốn tranh cãi với nàng, Khải hơi chống tay nhỏm dậy:

- Con đâu? Em lại đưa cho má giữ rồi có phải không? Anh đã bảo em, má

làm công chuyện nhiều rồi, buổi trưa phải để má nghĩ.

Dạ Thảo kéo chàng nằm xuống với mình:
- Nằm xuống đây, em không có đưa con cho má giữ đâu mà anh lo.

Vừa đặt mình nằm xuống, Khải lại nhỏm dậy ngay:
- Vậy em đưa cho ai ẩm con. Đem vào cho anh bế con 1 chút. Anh nhớ nó

quá.

Nàng vuốt tay chàng mỉm cười:

- Anh xạo quá, nhớ con vậy mà nảy giờ cứ đòi ngủ với mẹ của nó thôi.
Chàng cười gượng:
- Nịnh mẹ ho cho, anh tìm con nựng đỡ. Con đâu em? Anh có mua quà

cho nó nữa nè.

Dạ Thảo ngẹo đầu trên gối:
- Qùa cho con chứ có quà cho mẹ không?
Khải nóng ruột đến bên bàn mở giỏ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.