- Anh Khải, anh không yêu em cũng được, anh hành hạ em thế nào cũng
được, anh đã hứa để cho em được yên thân, thì anh đừng đi ra ngoài salon
ngủ nữa. Mẹ và em Trang sẽ nghi ngờ,chừng đó em biết nói sao?
Khải suy nghĩ một chút rồi thở dài:
- Thôi được. Cô đi ngủ đi.
Nói xong, chàng trải tấm mền xuống đất nói:
- Tôi ngủ đây.
Trinh Trinh ngồi xuống nắm tay chàng:
- Anh Khải, anh không ngủ dưới đất được. Anh mới uống rượu xong, nằm
dưới gạch sẽ bị bệnh.
Chàng cau mày:
- Cô thật là lộn xộn, đừng dẫn dụ tôi lên gường để ngủ với cô.
Trinh Trinh đỏ mặt, cô nén tiếng khóc nàng lắc đầu nói:
- Em biết thân phận mình, nào dám ước mơ cao, làm người vợ hờ của anh
như vậy cũng là diễm phúc cho em rồi.
Khải ngắt lời, gắt ngang:
- Vậy cô muốn nói gì nói mau lên cho, tôi sốt ruột lắm rồi.
Nàng cúi đầu nói lí nhí:
- Em muốn mời anh lên gường ngủ, để em ngủ dưới đất cho.
Chàng bật cười xòa:
- Cô tưởng là tôi không dám làm à? Trinh Trinh, cô lầm rồi, dù cô có ngủ
dưới đất mười năm tôi cũng chẳng động lòng thương hại đâu!
Trinh Trinh lắc đầu:
Em không cần anh thương hại, em có tội tất phải bị trừng phạt. Anh cứ
việc lên gường mà ngủ.
Khải ôm lấy cái gối bước lên giường cười nói:
- Cám ơn cô nhé! Thú thật với cô, ngủ dưới đất đúng là chẳng thích một
chút nào.