Chồng tôi đồng ý, đặt bút viết: “Sau đây tôi xác nhận đã…” thì Watanuki
chen vào:
“Xin vui lòng bổ sung thêm ạ.”
“Ông muốn tôi viết thêm cái gì nữa?”
Watanuki thêm vào một loạt các yêu cầu sau:
Người ký tên bên dưới biên nhận sẽ tuân thủ các điều kiện sau đây trong
thời gian sở hữu tài liệu này:
1. Chịu trách nhiệm về vợ mình và đảm bảo cô ta không vi phạm những
hành vi bổn phận của người vợ đoan trang.
2. Không li dị vợ trong bất kỳ trường hợp nào.
3. Đảm nhận trách nhiệm để trình bày hoặc gửi trả tài liệu bất cứ lúc nào
theo yêu cầu của chủ sở hữu hợp pháp.
4. Trường hợp làm mất tài liệu trong thời gian sở hữu, người ký tên vẫn
chịu sự ràng buộc của hai điều kiện số 1 và số 2 cho đến khi đưa ra các bảo
đảm khác thỏa mãn yêu cầu từ phía người chủ sở hữu hợp pháp của tài liệu.
Watanuki không thể nhất thời xổ ra từng đó điều kiện một cách trơn tru
được. Chồng tôi vừa viết xong một điều, thì y ngẫm nghĩ một lát và bảo:
“Dạ, xin ông thêm một điều nữa”, cứ thế bôi ra tận bốn khoản.
Chồng tôi thấy “chuyện này hết sức vớ vẩn”. Watanuki cư xử như một
thằng cà chớn. Phần vì buồn cười mà chồng tôi chép hết những điều kiện
hắn đọc ra. Nhưng sau đó anh ấy bảo: “Tôi muốn thêm một điều kiện nữa:
Nếu tài liệu này được chứng thực là ngụy tạo, thì mọi cam kết bị xem là vô
hiệu. Thế nào? Ông không phản đối chứ?”
Watanuki dường như bối rối một chút, nhưng chồng tôi đã nhanh nhẹn
viết thêm điều kiện này vào biên nhận. Một lần nữa Watanuki do dự, nhưng
cuối cùng thì hắn miễn cưỡng để giao ước xuống và bỏ đi.
Chồng tôi trình bày một mạch những điều nói trên và yêu cầu tôi:
“Thế nào? Cô có ký kết thứ gì như vậy không? Nếu cô cũng có một bản
thì hãy đưa cho tôi xem.” Anh ấy lặng lẽ chờ câu trả lời ở tôi.