CHỮ VẠN - Trang 49

Ume đứng thấp thỏm nhìn quanh ở ngay giữa lối vào trung tâm. Từ trong
taxi, tôi gọi và vẫy cô ả.

“Ô, cô Kakiuchi đấy à!” Cô ta nhìn như vừa giật mình vừa xấu hổ.
“Mày đang đợi Mitsu hả? Có sự cố nào đó xảy ra, Mitsu vừa gọi cho ta

xong. Ra đây đi với ta!”

“Ơ, đi với cô ạ?”
Ume ngập ngừng không biết tính sao, nhưng tôi đã lôi cô ta vào taxi và

thuật lại vài ý chính của cuộc điện thoại giữa tôi và Mitsuko trong lúc đi
đường.

“Gã đi cùng Mitsuko là ai vậy hả? Ume nói ta nghe được không?” Ume

câm như hến, mặt mũi căng thẳng lắm nhưng kệ, tôi tiếp tục: “Ume chắc
chắn biết điều gì đó. Đây không phải lần đầu Mitsuko đi chơi với hắn ta
đúng không? Nói đi, chuyện ra sao thì ta cũng không làm khó mày đâu, mà
còn được thưởng hậu nữa…” Tôi rút một tờ mười yên và lấy giấy gói lại
trước mặt Ume.

“Không, không ạ,” cô ta phản đối, “cô tốt với con quá.”
Nhưng tôi đã dúi tiền vào thắt lưng Ume. “Đừng phí thời gian nữa.”
“Không biết con có phải đi cùng cô Kakiuchi đến một nơi như thế

không. Lỡ con bị mắng thì sao?”

“Sao lại bị mắng? Mitsu muốn ta đưa Ume tới mà.”
“Cô chủ gọi điện bảo vậy ạ? Con lo lắm…”
Ume có vẻ dè chừng mắc lừa tôi. “Không có gì phải sợ,” tôi trấn an. “Ta

cũng mới biết thôi, Mitsu gọi cho ta mà.”

“Dạ, nhưng con thắc mắc tại sao cô không để ý chuyện gì từ trước. Con

cũng thấy phiền lòng suốt…”

“Ô hay? Chuyện này xảy ra đã lâu chưa?”
“Lâu rồi cô ơi, ít thì cũng phải tháng Tư; con không chắc.”
“Người đàn ông đi cùng Mitsuko là ai?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.