NHỮNG CÔ BÉ KHÔN NGOAN HƠN
CÁC ÔNG GIÀ
L
ễ Phục sinh đến sớm. Người ta vừa thôi đi bằng xe trượt. Ngoài sân
vẫn còn tuyết, nhưng trong làng đã có những dòng suối nhỏ chảy. Một vũng
nước lớn lẫn phân gia súc đọng lại trên con phố nhỏ chạy giữa hai khoảng
sân. Và hai bé gái của hai nhà tụm lại bên vũng nước đó, một đứa còn bé,
đứa kia lớn hơn một tí. Cả hai được mẹ mặc cho những cái váy sarafan
mới tinh. Váy của đứa bé màu xanh, còn đứa lớn thì màu vàng có hoa văn,
cả hai đều quàng khăn màu đỏ. Hai cô bé vừa xong lễ Misa thì chạy ra chỗ
vũng nước, khoe áo mới với nhau rồi bắt đầu chơi. Chúng muốn vọc nước,
đứa bé đi đôi giày trẻ con định bước xuống vũng nước, còn đứa lớn thì bảo:
“Đừng bước xuống đó Malashka, mẹ mắng cho đấy. Để tao cởi giày ra
đã, và mày cũng cởi ra đi.”
Hai đứa bé tháo giày cùng bước xuống vũng nước để đi về phía nhau.
Malashka thấy chân ngập nước đến mắt cá bèn bảo:
“Nước sâu lắm, Akulyushka, em sợ lắm.”
“Không sao đâu” – con bé lớn nói – “Không sâu hơn nữa đâu. Mày cứ
bước thẳng đến chỗ tao.”
Hai đứa bé đến gần nhau. Akulyushka bảo:
“Malashka, đừng có nhảy, đi nhẹ thôi.”
Vừa dứt lời thì Malashka đã giẫm bộp xuống, bắn tóe nước lên váy
của Akulyushka. Bắn cả lên mũi và lên mắt. Nhìn thấy những vết bẩn trên
váy, Akulyushka nổi giận, quát Malashka và chạy lại gần định đánh.
Malashka hoảng hốt thấy mình đã gây ra tai họa, vội nhảy khỏi vũng nước
để chạy về nhà. Mẹ của Akulyushka đi ngang qua thấy váy con gái ướt và
áo dính bẩn.
“Cái con hư hỏng kia, mày nghịch ngợm gì ở đâu đấy hả?”