CHÚA CÓ ĐÓ KHÔNG- LÀ CON, MARGARET - Trang 111

Tôi đứng trước cửa phòng nhỏ. “Cậu sao đấy?” tôi đẩy cửa nhưng

Nancy đã khóa lại. “Mở cửa ra đi.”

Nancy bắt đầu khóc. “Ra gọi mẹ tớ đi mà.”

“Được, tớ gọi đây. Tớ quay lại ngay.”

Tôi chạy ào ra chỗ bàn ăn, cầu cho Nancy đừng có ngất hay bị làm

sao trước khi tôi quay lại.

Tôi nói thầm với cô Wheeler, “Nancy bị ốm. Bạn ấy đang khóc ở

trong phòng vệ sinh, bạn ấy gọi cô vào ạ.”

Cô Wheeler đứng phắt dậy theo tôi chạy vào phòng vệ sinh. Trong đó

Nancy vẫn khóc rưng rức.

“Nancy!” cô Wheeler gọi, cố đẩy cánh cửa.

“Mẹ ơi... con sợ lắm! Giúp con với... mẹ ơi.”

“Cửa khóa rồi, Nancy. Mẹ không vào được,” cô Wheeler trả lời. “Con

phải mở cửa ra chứ.”

“Con không mở được... không được...” Nancy vẫn khóc.

“Cháu có thể chui từ bên dưới vào rồi mở cửa,” tôi gợi ý. “Cháu vào

nhé?” tôi hỏi lại lần nữa.

Cô Wheeler gật đầu.

Tôi quấn vạt váy quanh đùi để nó không quệt xuống dưới sàn nhà rồi

bò vào bên trong. Nancy vẫn úp mặt vào tay khóc nức nở. Tôi mở cửa cho
cô Wheeler, sau đó đứng cạnh cái bồn chờ đợi. Không biết Nancy có phải
đến bệnh viện không nhỉ? Cầu cho nhỏ không bị bệnh truyền nhiễm gì đó.

Vài phút sau, cô Wheeler mở cửa đánh tách một cái đoạn đưa cho tôi

một ít tiền lẻ. “Margaret, lấy cho cô miếng băng vệ sinh nhé!” Và tôi kinh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.