CHÚA CÓ ĐÓ KHÔNG- LÀ CON, MARGARET - Trang 132

Ngày mùng 5 tháng Tư, hai mẹ con lái xe tới sân bay Newak để đón

ông bà. Bố tôi không đi vì nghĩ là nên ở nhà đón ông bà thì hơn.

Suốt đoạn đường ra sân bay, mẹ hướng dẫn tôi. “Margaret, mẹ không

biện minh cho ông bà ngoại. Nhưng mẹ muốn con biết rằng họ cũng có
niềm tin. Và mười bốn năm trước... ông bà đã làm việc mình cho là đúng.
Mặc dù chúng ta biết việc đó thật tàn nhẫn. Tín ngưỡng quan trọng với ông
bà đến mức ấy đấy. Con có hiểu ý mẹ nói không?”

“Phần nào đó ạ,” tôi nói.

Khi sân bay thông báo chuyến bay số 894 từ Toledo sắp hạ cánh, tôi

đi theo mẹ tới cổng. Tôi nhận ra ông bà ngay. Tôi nhận ra từ cách họ vừa
bước xuống bậc thang máy bay vừa nắm tay nhau. Và khi họ tới gần, tôi
nhận ra rõ hơn nhờ đôi giày của bà ngoại - nó màu đen, có đăng ten và gót
bằng - kiểu giày phụ nữ cổ. Ông ngoại có đám tóc trắng phơ quanh rìa còn
đỉnh đầu không có tí tóc nào. Ông đã thấp hơn lại béo hơn bà.

Ông bà nhìn xung quanh một lát thì mẹ tôi gọi, “Chúng con ở đây,

đằng này!”

Họ đi về phía chúng tôi, khi nhận ra mẹ họ vui vẻ hẳn lên. Mẹ ôm

từng người một thật nhanh. Tôi chỉ đứng đó cảm thấy ngớ ngẩn cho đến khi
bà ngoại nói. “Còn đây chắc hẳn là Margaret Ann.” Khi bà nói, tôi để ý có
một cây thánh giá trên cổ bà. Nó là cái vòng cổ to nhất mà tôi từng nhìn
thấy. Và sáng lấp lánh nữa chứ!

Tôi không muốn họ chạm vào mình. Và có lẽ họ cũng nhận thấy điều

đó, bởi vì khi bà ngoại cúi người xuống định hôn tôi thì tôi vẫn đứng trơ
trơ. Tôi không định làm thế. Phản ứng xảy ra thật tự nhiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.