Trong khi đó, tôi toàn nhìn ngang ngửa để quan sát xung quanh.
Nhưng vì ngồi ở hàng thứ năm nên tôi cũng không nhìn được gì nhiều
ngoài bốn hàng trước mặt. Tôi biết nếu quay đầu lại nhìn những người đằng
sau thì thật bất lịch sự. Ở trên sân khấu có hai cái âu to bằng bạc đựng đầy
hoa trông đẹp lắm.
Mười một giờ rưỡi, ngài giáo sĩ bắt đầu diễn thuyết. Bà gọi đó là
giảng đạo. Mới đầu, tôi còn cố nặn óc xem ông nói gì. Nhưng được một lúc,
tôi chuyển sang đếm những chiếc mũ sặc sỡ màu sắc trước mặt. Đến khi
ngài giáo sĩ giảng đạo xong, tôi đã đếm được tất thảy tám cái nâu, sáu cái
đen, ba cái đỏ, một cái vàng và một cái màu da báo. Sau đó, mọi người đều
đứng cả dậy hát một bài bằng tiếng Do Thái cổ mà tôi không biết tên. Chỉ
có thế! Tôi cứ tưởng phải có gì nữa kia. Tôi không biết chính xác là cái gì.
Một cảm giác chẳng hạn. Nhưng có lẽ phải đến nhiều hơn mới hiểu về việc
này.
Sau đó, mọi người đổ ra chật cứng các lối đi, bà kéo tôi vào một góc
cho đỡ đông mà hỏi. “Margaret, cháu có muốn gặp ngài giáo sĩ không?”
“Cháu không biết,” tôi trả lời. Thực lòng, tôi chỉ muốn ra ngoài cho
thoáng.
“Nào, đi gặp ông ấy đi!” Bà cười với tôi. “Bà đã kể cho ngài nghe về
cháu rồi.”
Chúng tôi xếp hàng chờ bắt tay ngài giáo sĩ. Mãi mới đến lượt, tôi
đứng đối diện với giáo sĩ Kellerman. Trông ông khá trẻ và hơi giống thầy
Miles J. Benedict Jr, nhưng không gầy như thầy.
Bà nhắc tôi, “Bắt tay đi, Margaret.”
Tôi chìa tay ra.
“Ngài giáo sĩ, đây là cháu tôi, mà tôi đã kể cho ngài nghe rồi đấy.
Cháu nó tên là Margaret Simon.”