CHÚA CÓ ĐÓ KHÔNG- LÀ CON, MARGARET - Trang 86

cùng với đồ lót mới, giày dự tiệc và quần tất. Đồ lót mới không phải loại
cotton bình thường mà là loại nylon, viền được trang trí những dải đăng ten.
Đó được xem là quà truyền thống cho tháng Mười hai của tôi. Sau cùng, tôi
nghĩ có lẽ Norman Fishbein không phải là thằng nghịch ngợm như tôi
tưởng.

Tắm xong, tôi lên giường nghỉ một chút để trông xinh xắn nhất vào

buổi tối. Tôi vào phòng, đóng cửa lại, có điều không thấy buồn ngủ lắm.
Thế là tôi hì hụi kéo cái ghế ra trước gương treo tường, rồi đứng lên ghế,
bắt đầu cởi áo choàng. Tôi cứ đứng trần truồng như thế trước gương. Tôi
bắt đầu có lông mu. Tôi xoay nghiêng người nhìn cho kỹ. Sau đó tôi bước
xuống, kéo ghế sát gương hơn rồi lại trèo lên nhìn kỹ thêm lần nữa. Mớ tóc
quấn lô làm đầu tôi trông buồn cười chết đi được. Phần còn lại thì trông vẫn
thế.

Chúa có đó không? Là con, Margaret. Con không muốn giục Chúa

đâu... Con biết Người bận lắm. Nhưng bây giờ đã là tháng Mười hai
rồi mà con chẳng lớn chút gì cả. Ít nhất là trông con chẳng có gì khác
hết. Chẳng nhẽ chưa đến lúc sao hả Chúa? Chẳng lẽ Chúa thấy con
quá vội vàng? Xin Chúa hãy giúp con!

Tôi nhảy phốc xuống sàn, ngồi ở mép giường, mặc đồ lót sạch và

quần tất vào rồi lại đứng trước gương. Nhưng lần này, tôi chẳng buồn nhìn
lâu làm gì nữa.

Vào phòng tắm, tôi mở ngăn cuối cùng. Ở đấy có hẳn một hộp bông.

Trên bao bì in chữ Vô trùng. Tôi thò tay vào cấu một ít. Tim tôi đập thình
thịch, điều ấy thật ngớ ngẩn vì có gì mà tôi phải sợ chứ? Nếu mẹ nhìn thấy
tôi lấy một ít bông thì mẹ cũng chẳng nói gì. Tôi dùng bông suốt để bôi
calamin lên những vết muỗi đốt vào mùa hè - để rửa những vết xước hay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.